Bài viết mới nhất từ Nho Đoàn
TÔI ƯỚC
Tôi ước
Trăng chiều nay không khuyết
Mây không che gió chỉ nhẹ thoảng thôi
Một chút nắng để hoàng hôn ít nhạt
Chút heo may nỗi nhớ cứ vơi dần.
Tôi ước
Có em và có cả mùa xuân
Mưa rắc bụi vai áo người trẩy hội
Bùn chẳng quấn chân,ai không ngược lối
Thương vẫn ngọt ngào gợi nhớ thuở xa xưa.
Tờ Lịch Cuối
Tôi xé tờ lịch cuối
Như trút đi chút tiếc nuối của mình
Lửa lòng đỏ
Hay đỏ ánh bình minh
Cơn rét ngọt héo cả ngàn thương nhớ
Gió lạnh về
mang bao nhiêu trăn trở
Chỉ ngỡ ngàng nhìn theo lá vàng rơi
Có bao nhiêu
hồn lìa xác về trời
Gói tất cả vui buồn riêng để lại.àn
TIẾNG CÒI TẦM THÀNH PHỐ DỆT
Em bảo rằng
chẳng nhớ gì mùa cũ
Chỉ một chút thôi những đêm dài mất ngủ
Là nỗi nhớ rất xa
Ừ đúng em quên thật rồi mà
Chuyện buồn vui có bao giờ em nhắc
Ai trót quên
con đường đi dài dằng dặc
Mỗi bước chân
dấu để lại không phai
HƯƠNG QUÊ
Quê tôi sao giống cánh diều
Đẹp như một dải ráng chiều đầu đông.
Đê cong là bởi vì sông
Dẫu là mùa cạn nhưng dòng vẫn xuôi.
Tình quê mía ngọt khoai bùi
Đi xa mà vẫn nhớ mùi hương quê.
Còn đây một lối đi về
Tuổi thanh xuân cõng lời thề nước non.
Ra đi em tuổi trăng tròn
Trở về môi nhạt màu son thuở nào.
CHIỀU CUỐI THU BUỒN
Quê hương ơi...
trăn trở trong nhịp thở.
Khắc khoải nhiều trong những giấc mơ đêm.
Giấu tình xưa vì cuộc sống êm đềm.
Còn đắng cay có nơi nào san sẻ.
Ngọt với bùi
cất vào trong lặng lẽ.
Buồn với đau
mong qua sớm mà thôi.
Nhớ với thương
chỉ một chút để rồi.
Kéo dài mãi chỉ là chờ với đợi.
BỮA CƠM QUÊ
Nay về ăn bữa cơm quê.
Để cho tôi nhớ mãi về tuổi thơ.
Bao nhiêu là những mộng mơ.
Một thời mình với mong chờ khát khao.
Đây là cây Bưởi, bờ ao.
Còn đây giàn mướp lối vào nhà xưa.
Ngoài kia hàng dậu lưa thưa.
Vẫn còn cây Ổi trái vừa ngón chân.
Kia là bể nước cạnh sân.
Hàng cau vẫn đó dáng trần vươn cao.
Mái tranh cửa liếp ngày nào.
Cầu ao bì bõm tan vào tuổi thơ.
Ngoài vườn hoa Cải trổ cờ.
Cây Hồng đầu ngõ bao giờ ra hoa.
Đầu nhà vẫn đó cây Na.
Trái thơm cuối vụ thời cha mát lòng.
Giữa vườn còn đó cây Bòng.
Quả xanh ruột vẫn màu hồng như xưa.
THÀNH NAM VỚI MÙA THU
Lá rắc vàng
lên mùa thu rồi nhỉ
Hạt mưa ngâu thủ thỉ với phố quê.
Gió đưa hương nhè nhẹ lối đi về
Để nỗi nhớ kéo dài theo mùa cũ.
Nào...
bước chân đi trong đêm không ngủ
Như dải mây lang thang ngọn núi xa.
Và còn em nhớ trở lại quê nhà
Ngắm mùa thu xem lá vàng nghiêng ngả.
CHIỀU CUỐI THU
Nay về gom hạt nắng chiều.
Mang hong nỗi nhớ đốt điều thị phi.
Gửi theo ngọn gió cuốn đi.
Nỗi buồn ở lại thương thì dày thêm.
Đợi kia để lại bên thềm.
Chờ trong giọt lệ ướt mềm hàng mi.
Người như sải cánh chim di.
Nơi non xanh suối thầm thì cùng mây.
Bạt ngàn rừng núi cỏ cây.
Trăng thề lơi lả nắng đầy sườn non.
Mưa Ngâu đâu đó vẫn còn.
Hạt nơi phố nhỏ lối mòn hạt xa.
Nắng chiều nay chỉ nhạt nhoà.
Phố quê mình mãi vẫn là phố quê.
Còn đây một chút đam mê.
Gửi đi nửa mảnh trăng thề chiều nay.
Nỗi buồn theo
ngọn gió say.
Non xanh
có nhớ nơi này nữa chăng?
Nho Đoàn
ĐÃ SANG THU RỒI SAO
Chiều tháng tám ráng vàng rồi em ạ.
Nhưng sao mà
nóng như thể tháng năm.
Trăng đã trong với đêm ấy đêm rằm.
Chỉ cơn gió
không heo may như thu trước.
Dòng sông quê
vẫn đầy vơi con nước.
Sao giờ sông chẳng đỏ nặng phù sa.
Tháng tám ơi
vẫn thu đó thôi mà.
Nhưng lá chẳng vàng giống như là mùa trước.
Thu đã sang
tìm mưa Ngâu không được.
Nước trút ào ào phố ngập chẳng thể qua.
Chỉ gửi nhớ đi
một chút thôi mà.
Ở nơi xa hỏi bạn mình có nhận.
Hay bởi mưa giăng
nỗi buồn ma trận.
Thác đổ lũ dâng ngăn cả mùa thu.
Biết phương xa
rừng thẳm mây mù.
Bởi tình thương hỏi rằng ai có đợi.
Dòng sông quê
trăng chiều buồn vời vợi.
Núi cao ơi...
nhớ nào để núi non.
Đoàn Nho
BỮA CƠM QUÊ
Nay về ăn bữa cơm quê.
Để cho tôi nhớ mãi về tuổi thơ.
Bao nhiêu là những mộng mơ.
Một thời mình với mong chờ khát khao.
Đây là cây Bưởi, bờ ao.
Còn đây giàn mướp lối vào nhà xưa.
Ngoài kia hàng dậu lưa thưa.
Vẫn còn cây Ổi trái vừa ngón chân.
Kia là bể nước cạnh sân.
Hàng cau vẫn đó dáng trần vươn cao.
Mái tranh cửa liếp ngày nào.
Cầu ao bì bõm tan vào tuổi thơ.
Ngoài vườn hoa Cải trổ cờ.
Cây Hồng đầu ngõ bao giờ ra hoa.
Đầu nhà vẫn đó cây Na.
Trái thơm cuối vụ thời cha mát lòng.
Giữa vườn còn đó cây Bòng.
Quả xanh ruột vẫn màu hồng như xưa.
Tiếng gà gáy gọi canh trưa.
Khói lam uốn lượn thuở xưa bếp nhà.
Cơm quê...
Nhớ lắm... mẹ già.
Dâng hương con khấn chỉ là ảnh thôi.
Mẹ cha khuất núi lâu rồi.
Nguyện tâm mãi nhớ những lời cha khuyên.
Bữa cơm trưa...
vẫn nóng nguyên.
Rượu cay vừa nhấp như duyên vẫn nồng.
Quê hương còn mãi trong lòng.
Dù đi xa vẫn thuỷ chung vẹn tròn...
Đoàn Nho
ĐÊM NAY TRĂNG KHUYẾT
Mình xa nhau
mấy mùa trăng rồi nhỉ.
Cơn gió nào còn thủ thỉ đầu hiên.
Vẫn đâu đây thấp thoáng nụ cười hiền.
Của người xa mà vẫn còn lưu lại.
Trăng thề ơi...
sao trăng vàng lên mãi.
Nay khuyết rồi chờ tròn nửa mùa trôi.
Mây hờn sao hay vì gió mồ côi.
Sương nhớ ai rơi ướt mùa xuân vậy.
Đợi chờ chi
suốt đêm dài không thấy.
Ngủ chập chờn mong mỏi chỉ có mơ.
Đêm và đêm cho tan hết vào thơ.
Vần nối vần theo xuân này nức nở.
Hẹn hè này
nắng sẽ về rực rỡ.
Hong ấm lên đêm tình của mùa xuân.
Nỗi nhớ xa sao đợi mãi chẳng gần.
Thương một chút mà kéo dài vô tận.
Trăng cứ trôi
hỏi có chi ân hận.
đêm nay tròn mấy hôm nỡ để vơi.
Mây nhẹ bay mây cũng chỉ thế thôi.
Tôi thì buồn bởi mùa này trăng khuyết...
NHO ĐOÀN
MÙA XUÂN VÀ TÌNH YÊU
Vũng Tàu ơi.!
Mùa xuân này đẹp thế.
Mùa Xuân ơi !
Hãy lắng nghe tôi kể.
Câu chuyện tình của đôi lứa yêu nhau.
Anh lái tàu vượt biển tìm dầu.
Em cô gái nết na nơi phố nhỏ.
Họ mến nhau từ lâu ai cũng rõ.
Anh ngập ngừng chưa dám ngỏ lời yêu.
Hỏi trái tim...
muốn nói biết bao điều.
Mà e thẹn mấy mùa trăng dang dở.
Tàu anh ra khơi có khi nào bị lỡ.
Bởi chí trai chẳng ngại khó với gian nan.
Mùa xuân này hoa khoe sắc nồng nàn.
Anh đã gửi lời tự tình ngày trước.
Thời gian kia...
giá thời gian quay ngược.
Thì chúng tôi
có nhau trước mấy mùa xuân.
Chẳng trách ai...
vì một chút tần ngần.
Anh thẹn thùng chưa nói lời âu yếm.
Con tàu anh không đam mê phù phiếm.
Nào ngại gì sóng dữ với phong ba.
Bình dị thôi...
người quê sống thật thà.
Chậm ngỏ lời...
anh ngượng ngùng em ạ.
Hết mùa Đông mùa Xuân rồi mùa Hạ.
Mùa Thu vàng sao không nói gì.? anh...
Biển mùa xuân
Và con nước vẫn xanh.
Vẫn mặn mà như tình người thiếu nữ.
Tàu ra khơi gặp bao cơn sóng dữ.
Anh biết chăng...
bến xưa vẫn lặng chờ.
Và xuân này...
xuân đẹp tựa như mơ.
Bến em vui bởi tàu về neo lại.
Hoa Mai ơi...
hoa hãy vàng lên mãi.
Đào thắm lên như mình đã có nhau...
NHO ĐOÀN
LỜI RU HỜI CỦA MẸ
Ầu ơ...
Đung đưa một khúc ru hời.
Dạt dào lắng đọng những lời quê xa.
Bồng bềnh một chút thôi mà.
Ngủ đi con nhé vẫn là mẹ ru.
Ầu ơ...
Cha đi hái trái mù u.
Rừng xanh núi thẳm cho dù gió sương.
Cha về mẹ nhạt môi hường.
Má hồng bớt thắm tình thương vẫn đầy...
Ầu ơ...
Con ơi... hãy ngủ cho say.
Mẹ thương cha... với tháng ngày long đong.
Nhớ cha mẹ cất trong lòng.
Quê nghèo mẹ giấu đợi mong từng ngày...
Ầu ơ...
Ngủ ngoan... con ngủ cho say.
Giấc mơ của mẹ nặng đầy tình cha.
Mẹ ru con... ngủ ơi à.
Mai ngày con lớn mẹ là vầng trăng.
Ầu ơ...
Mong con là cánh chim Bằng.
Vượt qua bão tố mẹ hằng trông con.
Mai ngày về với nước non.
Nghìn trùng cách trở vẫn còn chở che.
Nho Đoàn
CHÚNG MÌNH VẪN Ở HAI ĐẦU NHỚ THƯƠNG
Đừng không thể khi vẫn còn có thể.
Kỷ niệm xưa mấy ai dễ mà quên.
Trăng thề lơi lả đêm đêm
Mà rơi một nửa bên thềm nhà tôi.
Hương hoa sữa bồi hồi góc phố.
Tiếng lá rơi đầu ngõ mình qua.
Mơ xưa một chút thôi mà.
Vẫn đầy kỷ niệm đã xa lắm rồi.
Gió vẫn thổi mây trôi như thế.
Trăng vẫn trong chẳng thể khác xưa.
Liễu già nhưng vẫn đung đưa.
Thoảng hương quen cũ như vừa đâu đây.
Còn đêm nay trăng gầy hiu hắt.
Mà trong lòng quay quắt nhớ nhung.
Thương về xứ lạ bịt bùng.
Giấc mơ một cảnh tương phùng niềm vui.
Mưa với gió dập vùi trăng hẹn.
Mây đành che nỗi thẹn cùng trăng.
Vén mây xin lỗi Chị Hằng.
Đừng buồn nhé bởi dấu bằng nằm nghiêng.
Dẫu không thể niềm riêng hãy cất.
Gửi trời xanh chớ vất mà đau.
Sông Ngân đã có nhịp cầu.
Chúng mình vẫn ở hai đầu nhớ thương...
NHO ĐOÀN
MỘT THOÁNG TÂY BẮC
Có phải không mùa thu sắp hết…
Mà thoảng đâu hương hoa sữa tỏa bay
Lá vàng rơi...
Còn ai đó thì say
Chẳng thẹn thùng ngả đầu tìm hơi ấm.
Ngắm chiều thu...
mong thời gian trôi chậm.
Để hoàng hôn đọng mãi phía chân trời
Mảnh trăng chiều cô đơn cứ chơi vơi
Nghe tiếng gió thì thầm bên khung cửa
Một đốm hồng nơi mắt ai thắp lửa
Cho chiều thu...
thương chiếc lá vàng rơi.
Ai mà nói mùa thu đã hết rồi.
Để rồi thương nửa con đường xưa vắng.
Một mình thôi...
chiều trên non tĩnh lặng.
Nghe thì thầm tiếng gió gửi ngàn xanh.
Đoàn Nho
EM QUÊ BIỂN - Ở LẠI VỚI NÚI NGÀN
(Tôi viết bài thơ tặng anh, người chỉ huy đầu tiên của tôi,
Về mối tình đầu của anh, chị là TNXP hy sinh năm 1974
ở Trường Sơn Tây)
Biển chẳng giận hờn ai.
Nên đầy mình xanh ngắt.
Một chút vị mặn như là nước mắt.
Nó lăn dài nơi má đọng ở đầu môi.
Mong được gần em để nhớ lại một thời.
Ngày chúng mình cùng chia tay mùa hạ.
Anh nói nhỏ
Ngày mai anh lên đường.
Em trả lời
anh yên tâm em không sao cả.
Chỉ thương anh và... nhớ một chút thôi.
Nơi khoé mi nước mắt hay chỉ giọt mồ hôi.
Nó long lanh cứ chảy dài trên má hồng màu nắng.
Rồi những bước chân hai người thầm lặng.
Họ chẳng nói gì chỉ có tiếng con tim.
Mùa phượng hồng nắng đỏ trời mà cơn gió ngủ im.
Con đường quê cứ nối dài thương nhớ.
Tay nắm tay bước chân đi đếm từng nhịp thở.
Hạ nồng nàn nóng bỏng cả làn môi.
Bâng khuâng với biển xanh ngày chia xa đã đến rồi.
Em thẹn thùng chiếc khăn hồng đưa tặng.
Gói trong khăn cánh Phượng kia vương màu nắng.
Vị thơm nào đọng nơi cánh chim bay.
Mái tóc thề vương nhẹ để tôi say.
Khi xa quê có bao giờ quên được.
Biển mãi xanh tôi mang theo điều ước.
Đất nước thanh bình quay về biển tìm nhau.
Hơn bốn mươi năm biển vẫn xanh màu.
Nhưng hạ này chỉ một mình tôi cùng biển.
Phượng vẫn đỏ nồng nàn lòng mình sao xuyến.
Nhớ hạ xưa và thương chiếc khăn hồng.
Đất nước thanh bình rồi em có hay không.
Về lại quê biết em tìm anh nơi mặt trận.
Cánh thư nhỏ anh nhận rồi mấy bận.
Chỉ biết là em mở đường ở sườn Tây.
Biển mãi xanh hoa nở đỏ trên cây.
Nhưng thiếu em một trái tim nóng bỏng.
Chiều hạ nồng tôi ngồi đây ngắm sóng.
Bạc mái đầu dào dạt vỗ bờ thôi.
Thiếu tiếng em và trống ở bên tôi.
Dãy Trường Sơn em nằm nơi đất mẹ.
Núi cao ơi... gió ngàn ru khe khẽ.
Em quê biển xanh, thân gửi lại núi ngàn...
Đoàn Nho
MÙA HẠ QUÊ TÔI
Đừng ngủ quên nơi cánh võng.
Giữa trưa hè lưng vẫn đọng mồ hôi.
Vui hay buồn nay cũng chỉ thế thôi.
Chẳng còn nhớ những gì ngày xưa nữa.
Hè đã sang phượng hồng đang thắp lửa.
Ve lại ngân làm thổn thức mùa thi.
Nắng đỏ đường nóng cả bước chân đi.
Cơn gió thổi uốn cong bờ tre nhỏ.
Cơn mưa chiều nước ngập tràn con ngõ.
Bong bóng vỡ tan bởi tiếng sấm đầu mùa.
Lúa xanh màu trên những cánh đồng chua.
Hạt thóc vàng nặng bao mồi hôi đổ.
Người quê tôi trải qua bao gian khổ.
Dựng cơ đồ chống chọi với thiên tai.
Bằng ước mơ tươi sáng ngày mai.
Chẳng có gì ngăn người ta lùi bước.
Nắng hạ về có điều chi báo trước.
Hỏi mùa này liệu còn có bão to.
Nhìn dòng sông ngắm con nước mà lo.
Mưa rơi nhiều nước dâng tràn lũ lớn.
Thiên nhiên ơi... giận chi mà dữ tợn.
Hành con người với cuộc sống gian nan.
Nơi chốn quê vẫn còn chút nghèo nàn.
Nhưng làng xóm vẫn xum vầy hạnh phúc.
Nho Đoàn
HÃY MỞ LÒNG
Hãy mở lòng...
Thật đơn giản nhưng xin đừng đùa bỡn.
Đừng khôi hài đừng chộn rộn để rồi quên.
Hãy mở lòng... nghe gió thổi đêm đêm.
Và thưởng thức tiếng thì thầm của lá.
Hãy mở lòng...
Nhẹ nhàng thôi người nhé.
Mà giận hờn, cáu gắt chẳng sẻ chia.
Hãy mở lòng... để nghe tiếng đêm khuya.
Sương rơi lạnh nơi bờ vai thon thả.
Ngắm trăng vàng rơi đầu hiên lơi lả.
Và đầy đêm ray rứt tiếng Dế kêu.
Hãy mở lòng...
Để rồi ngắm rừng chiều.
Mưa thổn thức, suối ngày đêm tuôn chảy.
Nắng đầy thưng, mây trời bay từng dãy.
Núi mơ màng mà ngọn trắng phất phơ.
Hãy mở lòng....
Để hiểu nỗi đợi chờ.
Để mà thấu thế nào là thương nhớ.
Ai chẳng biết cuộc đời mình mắc nợ.
Chốn trần gian thời gian sống của mình.
Hãy mở lòng...
Để đón ánh bình minh.
Của buổi sáng bắt đầu cuộc đời mới.
Suốt cả ngày qua mưa dầm nắng trải.
Sự xoay vần con người cũng thế thôi.
Hãy mở lòng...
Ta sống chỉ một đời.
Thế hệ sau nào ai mà thay được.
Hãy mở lòng... mình luôn là kiếp trước.
Đúng hay sai cát bụi ấy một đời...
GỬI NẮNG CHO ANH
Có phải không đông về trên phố nhỏ.
Mưa nhẹ nhàng ướt con ngõ tôi qua.
Phía xa xa bóng ai cứ nhạt nhoà.
Nghiêng nghiêng chạy dưới cơn mưa chiều đổ.
Gió heo may quay cuồng đầu con phố.
Ngắt lá bàng đỏ ối rụng quanh cây.
Nỗi buồn trong tôi tự đâu lại dâng đầy.
Thương và nhớ giận hờn chờ với đợi.
Vẫn biết là kỷ niệm xa vời vợi.
Cất trong chiều mưa đổ buổi đầu đông.
Một người xa ở nơi ấy ấm nắng hồng.
Còn với tôi nơi phố quê gió lạnh.
Mùa đông ơi đến khi nào mưa tạnh.
Để xin em gửi về chút nắng hồng.
Rét đã về hưu hắt buổi chiều đông.
Hết vị ngọt đôi môi hồng thuở trước.