Nho Đoàn

TIẾNG CÒI TẦM THÀNH PHỐ DỆT

Em bảo rằng chẳng nhớ gì mùa cũ Chỉ một chút thôi những đêm dài mất ngủ Là nỗi nhớ rất xa Ừ đúng em quên thật rồi mà Chuyện buồn vui có bao giờ em nhắc Ai trót quên con đường đi dài dằng dặc Mỗi bước chân dấu để lại không phai
Em bảo rằng 
chẳng nhớ gì mùa cũ
Chỉ một chút thôi những đêm dài mất ngủ
Là nỗi nhớ rất xa
 
Ừ đúng em quên thật rồi mà
Chuyện buồn vui có bao giờ em nhắc
Ai trót quên
con đường đi dài dằng dặc
 
Mỗi bước chân
dấu để lại không phai
Cơn gió may mang chút lạnh tháng mười hai
Chiếc lá vàng 
 
Luyến lưu mùa thu cũ.
Tiếng còi tầm
trầm ấm vang đang nhắc ai chưa ngủ
Còn ưu tư bên chén nước trà
 
Một chút buồn
cùng một chút nhớ xa
Như cuốn chặt mái tóc mây người thợ.
Nhớ nhớ quên quên
 
Còn trong ai trăn trở
Còi tầm nhắc nhở một thời đã qua
Tiếng thoi đưa
Dấu ấn nhạt nhoà 
Luôn in đậm trong mỗi nhà thành phố dệt.
 
Tiếng còi tầm nay
Buồn vui hay mỏi mệt
Nhắc thời gian 
nhưng hết cảnh thay ca
 
Phủ màn sương nơi mái tóc tuổi già
Rồi gợi nhớ tháng ngày rộn rã.
 
 
Nho Đoàn
Nho Đoàn