Bài viết mới nhất từ Nguyễn Trí Tuệ
THƯƠNG VỀ QUÊ NGOẠI QUẢNG BÌNH
Em về Lệ Thủy cùng anh nhé
Để thấy làng quê phủ một màu
Lối nhỏ đường quen chìm trong nước
Trường làng xóm bãi dưới dòng sâu
TRÊN CHỐT TIỀN TIÊU MÙA DỊCH
... Đừng nghĩ cho riêng mình, đừng buồn nhé em ơi
Tổ Quốc linh thiêng đang cần ta xốc tới
Sau những bão giông là khoảng trời xanh vời vợi
Mình lại ấm nồng như buổi mới vừa yêu
TIẾNG ĐÀN NGƯỜI THƯƠNG BINH
Giữa thanh vắng tiếng đàn ai văng vẳng
Khi hùng vang lúc dìu dặt từng hồi
Và tiếng hát khi trầm rồi lúc bỗng
Gởi hết lòng trong niềm nỗi xa xôi
Người lính ấy vẫn chưa quên nỗi nhớ
Chiến trường xưa nơi đã dám quên mình
Vai gồng gánh theo chiều dài lịch sử
Vẫn không ngừng đốt cháy rực niềm tin
Anh đã thấy đạn bom đầy trận địa
TÂM SỰ NGƯỜI ĐẤT QUẢNG
Sáng ni như mọi bữa
Đọc báo và điểm tin
Chẳng có ca mô nhiễm
Chu choa sướng thiệt kinh
Rứa hỉ, mai rồi mốt
Bữa tể rồi bữa tề
Không có người nhiễm nữa
Bụng mình lại sướng tê
Đúng ngày 2 tháng 9
Công bố dịch hết rồi
TÀ ÁO NGƯỜI THƯƠNG
"Áo nàng vàng anh yêu màu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường" (Tuổi 13)
Để rồi đêm nhớ ngày thương
Bài thơ ép nhẹ cánh hường đợi mong
Câu lục đợi, câu bát trông
Bao nhiêu niềm nỗi gởi lòng vào thơ
Và rồi giả bộ vu vơ
TRÊN CHỐT TIỀN TIÊU MÙA DỊCH
Anh kể em nghe chuyện cắm chốt đường biên
Giữa mùa dịch cô vi đang kéo về khắp ngã
Mệnh lệnh trên giao những bước chân vội vã
Vượt núi băng rừng lập chốt tiền tiêu
Hạ cũng sắp về rồi rừng vẳng tiếng ve kêu
Chúng rỉ rả gọi nhau hẹn một mùa tình tự
Anh nhớ em, nhớ những mùa hạ cũ
Buổi ấy chúng mình thề núi hẹn non
Trên chốt biên thùy này em có biết không
Giọt nước được gùi lên từ con khe dòng suối
Hạt gạo đẫm mồ hôi đêm tuần tra nấu vội
Một nhắm rau rừng thêm vững bước anh đi
HÃY HÁT LÊN EM
Hát lên đi nào, hát lên em nhé
Bản tình ca đất nước đang vào thu
Nhịp sôi động để dòng người xốc tới
Xua mây đói nghèo đang chắn lối âm u
Em hãy hát về tình cây và đất
Về đồng xanh thoáng bóng mẹ năm nào
Mồ hôi đẫm nắng đổ đầy vạt áo
Lúa ân tình khua theo gió lao xao
Em hãy hát về sức người vỡ đất
Có công cha đôi tay đã chai sần
Đất cằn cỗi xưa hoang tàn sỏi đá
Nay thắm màu xanh đến nỗi bâng khuâng
Em hãy hát cho lòng tin hồng lại
Đào núi ngăn sông như hùng khí năm nào
Em hãy hát cho những người nằm xuống
Nhắm mắt rồi lòng không khỏi buồn đau
Hãy hát lên nào, xin em hãy hát cho mai sau
Nguyễn Trí Tuệ 23/9/2019
HUYỀN THOẠI
Tôi đã được nghe về chuyện ngày xưa
Những cô gái trên ngã ba Đồng Lộc
Họ như những bông hoa tươi thắm
Khoe sắc ngời trên dày đặc hố bom
Rất đáng yêu những cô gái xung phong
Nụ cười như hoa mà thân đồng dạ sắt
Nét hồn nhiên vẫn rạng ngời sắc mặt
Dứt tiếng bom rơi lao lên lấp mặt đường
Họ chưa từng biết đến yêu đương
Chưa được tựa bờ vai người mình yêu dấu
Trong tim họ bao hờn căm nung nấu
Chưa trao duyên ai khi Tổ Quốc đang cần
Một ngày kia giặc kéo đến bao lần
Bom lại nổ trên hố bom loang lổ
Mặt đất chuyển rung khói mù lan tỏa
Dứt tiếng bom rơi vắng bặt tiếng em cười
Nào Cúc, Hường, Xuân Hạ... các em ở đâu rồi
Đồng đội tìm em bới từng viên đá nhỏ
Tay toạc máu rồi hòa lệ kia nhuộm đỏ
Hầm trú bom mười cô gái trung trinh
Đây tâm nhang tôi kính cẩn nghiêng mình
Tổ Quốc vinh danh em về sau và mãi mãi
Những nữ anh hùng son sắc tuổi hai mươi
Nguyễn Trí Tuệ
ĐÀ NẴNG QUÊ HƯƠNG TÔI
Về Đà Nẵng cùng anh nghe em
Thăm thành phố đáng sống
Có con sông hàn thơ mộng
Nhịp cầu quay nối giữa hai bờ
Thành phố đang vươn mình lên những tầm cao
Mang nhịp sống của thời hiện đại
Nhưng không quên một thời khói lửa
Đã làm nên vóc dáng thành Đà
"Vũng thùng "xưa bao nghĩa sỹ xông pha
Tướng sỹ hy sinh không chịu đời nô nhục
Người mẹ già một đời cơ cực
Bữa đói bữa no vẫn góp gạo nuôi quân
Một chiều mưa bay đã hóa anh hùng
Mẹ ngã xuống bên hầm che bộ đội
Người con gái xuân đời đang phơi phới
Ánh mắt như đường lê đâm thẳng quân thù
"Điện giật dùi đâm dao cắt lửa nung
Không giết được em người con gái anh hùng"
Kể sao hết những con người ngã xuống
Để làm nên một Đà Nẵng liệt oanh
Đà Nẵng bây giờ thành phố sạch, xanh
Những con đường thênh thang rộng mở
Nhịp cầu quay nối hai bờ nỗi nhớ
Cho ai về vẫn lưu luyến nhớ thương ai
Anh đưa em đi đến chốn thiên thai
Bà Nà đó như lạc vào tiên cảnh
Dìu em lên những bật đá núi ngũ hành
Ngắm thành phố giữa hoàng hôn nắng đổ
Hướng mắt nhìn về phía đông thành phố
Chùa linh ứng linh thiên sừng sững phật bà
Đạo pháp vô biên ngăn gió táp mưa sa
Ôm thành phố như tấm lòng người mẹ
Lần bước cùng em qua từng khe bờ đá
Biển tiên sa sóng nhẹ rì rào
Đi bên em ta bỗng thấy nghẹn ngào
Yêu biết mấy quê tôi Đà Nẵng
NGUYỄN TRÍ TUỆ
TÂM TÌNH ANH LÍNH BIÊN PHÒNG
Trong cuốn " thép đã tôi thế đấy" anh ấy thích nhất một câu nói "Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí... ". Thực ra khi nhà văn Nga Nikolai A.Ostrovsky gởi nỗi lòng cho Pavel Korchagin nhân vật chính của tác phẩm là gởi khát vọng sống cao đẹp của một thế hệ thanh niên đang sống trong thời nội chiến muốn dâng hiến tuổi thanh xuân cho non sông đất nước.
KHAI BÚT ĐẦU XUÂN
Đã tỏa bừng lên khắp mọi nhà
Xuân về rộn rã nẻo gần xa
Chim chuyền rặng liễu mừng vui hót
Bướm lượn nhành mai cũng rủ hòa
Khởi bút mong cầu may vẫn lại
Gieo vần nguyện chúc rủi lìa ra
Lời thơ góp nhặt cho đời mãi
Nghĩa ái tình thân chẳng nhạt nhòa
NGUYỄN TRÍ TUỆ
TỰ TÌNH CÙNG XUÂN
Ta về giữa buổi xuân sang
Kìa xuân đang tỏa thênh thang đất trời
Xuân cười trên những làn môi
Xuân đang e ấp trong lời trao duyên
Vườn xuân rực rỡ khắp miền
Tình xuân thắm thiết xe duyên với đời
Nói gì cho thỏa xuân ơi
Rằng mong xuân mãi rạng ngời tình xuân
NGUYỄN TRÍ TUỆ
ĐOÀN QUÂN CHIẾN THẮNG
Xưa dưới tán đa già sừng sững
Một đoàn quân anh dũng ra đời
Dép su, súng chế, nón cời
Làm nên chiến tích sáng ngời sử sanh
Điện Biên Phủ tập đoàn cứ điểm
Bọn sài lang chọn điểm phủ đầu
Pháo lên đến đỉnh núi cao
Nhằm vào đầu giặc trút bao căm hờn
Trời Hà Nội quần phong bão tố
Bom Mỹ rơi loang lổ phố phường
Phát huy truyền thống kiên cường
Đánh cho thằng Mỹ không đường tháo lui
Đất nước vẫn hai miền chia cắt
Đêm nằm nghe tim thắt ruột đau
"Thần tốc, thần tốc" tiến mau
Việt Nam thống nhất vang câu khải hoàn
Đất nước bạn trong cơn đại loạn
Nỡ lòng đâu để bạn diệt vong
Đuổi quân xâm lược vừa xong
Nhiệm vụ quốc tế vẫn không ngại ngùng
Nào yên ổn khi mà biên giới
Bọn giặc Tàu cày xới quê hương
Khoát vai chí thép lên đường
Đuổi quân bành trướng khỏi nương rẫy mình
Lời Bác dạy đinh ninh vẫn nhớ
Chí anh hùng, đi ở dân thương
Bảy tư năm ấy chặng đường
Làm nên vóc dáng kiên cường Việt Nam
NGUYỄN TRÍ TUỆ
17/12/2018
VĂN TẾ CHỦ TỊCH NƯỚC TRẦN ĐẠI QUANG
Tháng tám trời thu
Trăng tròn vành vạnh
Sao bỏ đường quang
Tìm nơi hẻo vắng
Vong linh ơi
Nhớ buổi đồng chiêm. Theo mẹ ra đồng chẳng quản nắng mưa. Sớm hôm dũa rèn tâm khí
Thương ngày lũ lụt. Cùng cha bãi trước đồng sau. Tháng năm miệt mài kinh sử
Chân lấm bùn dơ. Mà hồn thanh bạch. Thương người như thể thương thân. Thấy đỉnh Thái Sơn mà mong mái nhà dân tộc
Áo nâu nhuộm đất. Nhưng chí rực hồng. Đồng cam cộng khổ. Nhìn sóng Đại Dương mà mộng đắp xây con tàu Tổ Quốc
Trẻ thời hiếu học
Lớn lại xông pha
Góp công gìn giữ
Vững nước yên nhà
Dũng cảm trước địch. Mưu trí trước thù, đánh đông dẹp bắc. Bao kẻ lục lâm thổ phỉ nghe tên hãy còn run sợ
Hiếu hòa với bạn. Khôn khéo với người. Tứ hải đại đồng. Năm châu bốn bể nể mặt hùng anh
Khơi lò thế kỷ đốt bọn gian tà. Lũ giặc nội thấy ánh mắt nhìn đã lo bạc vía
Giữ lửa kết đoàn. Toàn dân một khối. Mãi gọi tên người biết mấy thân thương
Than ôi
Mới đó mà đã
Cách biệt dặm trường
Hồn nay đã thác
Còn bao tiếc thương
Thư người chúc tết trung thu. Khuyên các cháu vì non sông không ngừng cố gắng hãy còn như thơm mùi mực
Tiếp bạn năm châu khơi tình hữu ái Tiếng nói cười vẫn giữ uy danh Tổ Quốc như mới chiều qua
Vậy mà đã vội đi đâu. Để lão ấu chiều thu mắt tràn dòng lệ.
Sao đành giã biệt. Để mảnh trăng thu rũ sầu đường quanh mưa giăng cả lối
Đành thôi giã biệt
Tiễn bước vong linh
Thành tâm sắp chữ
Kính cẩn nghiêng mình
27/9/2018
Nguyễn Trí Tuệ
TIỄN BIỆT
Người đi giữa lúc đường non nước
Mỗi bước đi lên lắm gập ghềnh
Thôi thế cũng đành xin tiễn biệt
Mong người viên mãn chốn thần tiên
TÂM SỰ CÙNG BÁC NHÂN NGÀY SINH NHẬT
Hôm nay sinh nhật Bác rồi
Con xin kính Bác vạn lời tri ân
Bác ơi non nước xa gần
Đà như lời Bác muôn phần đẹp hơn
Vững bền bờ cõi giang sơn
Bắc Nam một dải cờ son vẫn ngời
Nhưng mà giận lắm Bác ơi
Còn bao nhiêu kẻ quên lời Bác răn
Quan trường lắm cảnh nhố nhăng
Xây bè kết lũ dành chen ghế ngồi
Hại dân hại nước Bác ơi
Bẻ cong đạo lý cho đời lầm than
Vì tiền xử ép phán oan
Vì danh vì gái nhúng chàm đi đêm
Đã vầy mặt mũi còn vênh
Răn người ấy lại rằng quên răn mình
Nhưng con vẫn vẹn niềm tin
Bởi còn nhiều lắm nghĩa tình nước non
Bao người lòng dạ sắt son
Giữ cho non nước mãi còn thắm tươi
Lò nung lịch sử hồng rồi
Đốt cho bằng hết bọn người ô danh
Anh quân nhân vẫn quân hành
Dù mưa dẫu nắng vẫn canh cho đời
Phố phường rực rỡ hoa tươi
Có công của biết bao người dựng xây
Bầu trời dẫu có quần mây
Vẫn thênh thang nắng trải đầy đường hoa
Hôm nay cháu hát bài ca
Mừng sinh nhật Bác chan hòa niềm vui
Mong trên tiên cảnh Bác cười
Còn đây chúng cháu khắc lời Bác khuyên
CÓ NHỮNG CHIỀU
Có những chiều ta muốn làm cơn gió
Thả hồn đi phiêu bạt bốn phương trời
Vui với nắng và hòa cùng ánh nguyệt
Đời đâu dài sao chẳng thể rong chơi
Có những chiều ta vui cùng bạn hữu
Chén đầy vơi bỏ mặc những ưu sầu
Đời dâu bể vẫn chìm trong ái ố
Tự vấn lòng chớ để sóng vùi sâu
Có những chiều một mình ta tư lự
Thả vần thơ nhạo nhễ kẻ u đời
Về với đất rồi cũng hoàn tay trắng
Sao vật vờ mãi trong cảnh đua bơi
Có những chiều nở nụ cười mãn nguyện
Thầm cảm ơn thượng đế đã an bài
Và xin được dù đường còn gian khó
Ta bên mình tay cứ mãi trong tay
Nguyễn Trí Tuệ
NƯỚC MẮT MỘT DÒNG SÔNG
Đã chết từ khi cạn tủi dòng
Đâu còn thuở nọ sóng ngời sông
Cây xòe rợp bóng đôi bờ thẳm
Cá lội đùa vui thỏa giữa lòng
Do người miệng nói đà chưa tỏ
Bởi kẻ tay làm ý cũng không
Thảm họa môi trường nay thấu rõ
Bao giờ trở lại... chỉ thầm mong
VỀ PHỐ HỘI
Anh đưa em về phố Hội
Sông Thu lờ lững một dòng
Đền chùa khói nhang mờ ảo
Trong ngoài vẵng tiếng cầu mong
Ta dìu qua những ngõ phố
Lá bàng còn lác đác rơi
Cho lòng như thêm hoài cổ
Chốn đây phồn thị một thời
Trong dòng người luôn náo nhiệt
Giữa xuân rộn rã đất trời
Cầu mong trường tồn quốc thái
Cho đời còn mãi an vui