Có phải không mùa thu sắp hết…
Mà thoảng đâu hương hoa sữa tỏa bay
Lá vàng rơi...
Còn ai đó thì say
Chẳng thẹn thùng ngả đầu tìm hơi ấm.
Ngắm chiều thu...
mong thời gian trôi chậm.
Để hoàng hôn đọng mãi phía chân trời
Mảnh trăng chiều cô đơn cứ chơi vơi
Nghe tiếng gió thì thầm bên khung cửa
Một đốm hồng nơi mắt ai thắp lửa
Cho chiều thu...
thương chiếc lá vàng rơi.
Ai mà nói mùa thu đã hết rồi.
Để rồi thương nửa con đường xưa vắng.
Một mình thôi...
chiều trên non tĩnh lặng.
Nghe thì thầm tiếng gió gửi ngàn xanh.
Đoàn Nho