Bài viết mới nhất từ Nho Đoàn
CHẲNG THỂ QUÊN
Chẳng thể quên những gì mình còn nhớ
Như ngày nào thì thầm với mùa xuân
Gió hãy đưa mây đến thật gần
Để không quên đêm Thành Nam đầy thi vị
NHỚ QUÊ
Giấc mơ chạm đến quê nhà
Lẫn trong ảo ảnh vẫn là tuổi thơ
Đò xuôi cho bến ngóng chờ
Đong đầy thương nhớ đến giờ vẫn đây
NỬA THÁNG MƯỜI HAI
Nửa chừng rồi…
Tháng mười hai
Khúc đường cuối kéo dài thêm sợi nhớ
Gió đông chiều chia đôi nhịp thở
Phía lạnh lùng phía nắng dãi sườn non.
Nửa bên kia trăng khuyết vẫn chưa tròn
NGƯỜI ĐI TÌM KHOẢNG LẶNG
Nơi yên tĩnh ta gọi là khoảng lặng
Giữa phố đông mà trống trải lạnh lùng
Có người nói cứ đi…đi, đi cho đến vô cùng
Ở nơi đó chắc tìm ra khoảng lặng.
MƯỢN THÔI
Hình như là mới hôm qua
Có người đem gió làm quà tặng tôi.
Mượn gió xua bớt mồ hôi
Mượn làn mi ướt để rồi nhớ thương.
HEO MAY
Nhận được cơn gió heo may
Của ai gửi tặng mùa này cho tôi.
Hay là người ấy đánh rơi
.....................
VỀ QUÊ ANH EM NHÉ
Em ơi…
hãy về quê cùng anh em nhé
Nơi cơn gió nam mơn man nhè nhẹ
Nơi cánh đồng như thảm lụa vàng tươi.
Bình dị thân thương đầm ấm tình người.
HEO MAY
Nhận được cơn gió heo may
Của ai gửi tặng mùa này cho tôi.
Hay là người ấy đánh rơi
Rồi tìm cách đổ cho trời đổi thay.
Bao Giờ Cho Đến Ngày Xưa
Bao giờ cho đến ngày xưa
Để trời lúc nắng lúc mưa nhọc lòng.
Bao giờ trời nổi gió đông
Để khuôn ngực phải phập phồng vì ho.
VỀ QUÊ ANH EM NHÉ
Em ơi…
hãy về quê cùng anh em nhé
Nơi cơn gió nam mơn man nhè nhẹ
Nơi cánh đồng như thảm lụa vàng tươi.
Bình dị thân thương đầm ấm tình người.
Về Đi
Cứ về đi…
Để trút giận trút hờn
Mọi buồn tủi mắc gì so hơn thiệt
Gửi sông trôi chẳng để cho ai biết
Khoe thứ nào khó khăn thuở ngày xưa.
Đổi Mùa
Hôm qua nghe gió trở mình
Ngỡ ai lấy nước giếng đình làng tôi.
Mưa hay là mơ mưa ơi!
Để cho mấy mảng mây rơi xuống chiều.
Mưa đêm
Cơn mưa
thao thức cùng đêm
Gió ru cây ngủ bên thềm đung đưa.
Có ai
đếm được hạt mưa
Mà trời thả xuống từ xưa tới giờ.
KHÔNG THỂ LÃNG QUÊN
Hai người lính ở hai đầu chiến tuyến
Tóc xưa xanh nay tóc đã phai màu
Chiến trường khói lửa cũng qua lâu
Nay gặp lại đâu còn gì ân oán
Xưa là thù còn nay là bạn
Ai cũng mang trong mình chút thương tích chiến tranh
CÓ THỂ HAY KHÔNG THỂ
Liệu có thể
mưa dừng được nhỉ
Để mây trời không nhầu nhĩ bởi gió đông
Trăng sáng lên lặng lẽ với tầng không
Chút bâng khuâng sao buồn vì không thể.
NẮNG HÈ
Giọt nắng rơi trên đầu
Sợi tóc quăn đổi mầu hoe đỏ
Hạt nắng vương trên cây đầu ngõ
Lá trên cành vàng xuộm cả mùa thu
Hạt nắng rải trên sông lấp lánh giống như
ngàn viên ngọc khoe mình chiều thư thả.
HẾT RÉT NÀNG BÂN
Thế là hết rét nàng Bân
Để người khỏi phải lo gần lo xa.
Chuyện quê xưa lắm rồi mà
Cái thời hò hẹn cũng qua lâu rồi.
Xuân chẳng còn
Sao chẳng đến
khi xuân còn dang dở
Sao chẳng đi
khi mưa lỡ làng rơi
Hay chỉ như vệt sáng sao trời
Trong khoảnh khắc rồi tự nhiên vụt tắt.
HOA LỬA
Hoa nở rộ vãn xuân chưa nhỉ
Gió nhẹ nhàng đưa cánh mỏng về đâu
Thắm hay phai hương với sắc màu
Gió cuối xuân thì thầm bên lối nhỏ.
Mộc miên nhớ ai thắp lên màu đỏ
Sáng góc phố mùa tháng ba
Mưa đan sợi mỏng nhạt nhoà
Thổi hương sầu đau về ngõ vắng.