Bài viết mới nhất từ Nho Đoàn
Tìm lại ngày xưa
Người về mở lại thời gian
Bới tìm câu chuyện của ngàn năm xưa.
Nàng thiếu nhận cái chàng thừa*
Trao nhau nhớ giữ cho vừa lòng nhau.
Hay kể trước dở để sau
Kiệu quay hội mở thêm màu ti ti**
Bới trong những thứ mang đi
Cần đinh mò chạch sờ gì hỡi anh***
Ta Thèm Một Chút Men Say
Ta thèm một chút men say
Cho vơi cái rét cả ngày với đêm
Ta thèm một cái nệm êm
Cho lưng chả biết rằng đêm hay ngày
Ai mang đi sợi nắng gầy
Để cho giá buốt nó quây quanh mình
Nhớ Khau Vai nhớ chợ tình
Cái đêm hai đứa chúng mình cùng đi
Tôi mơ
Tôi mơ
một chút men say.
Mà quên chả nhớ là ngày với đêm.
Trăng non
vương ở bên thềm.
Sương khuya rơi xuống làm mềm cỏ cây.
Tôi mơ
thèm sợi nắng gầy.
Để hong nỗi nhớ vơi đầy trong thơ.
Vẫn còn
đây chốn đợi chờ.
Nhớ thương sao lại hững hờ với mây.
Để Quên
Một chiều mùa đông
Có người đánh rơi nỗi nhớ
Mình nhặt về cứ ngỡ họ bỏ quên
Cơn cớ nào không để lại cái tên
Mà quên ghi mấy dòng địa chỉ
Một chiều mùa đông
Ai đánh rơi nỗi buồn ấy nhỉ
Nhớ Vạt Nắng Đông
Nhạt nhoà một vạt nắng đông
Giận ai mà dãi xuống đồng nắng ơi
Thương người lưng bán cho trời
Mặt bán cho đất bao đời tóc xanh
Chiều buông mấy sợi nắng hanh
Sợi thương sợi nhớ đan thành hồn quê
Phiên Chợ Cuối Năm
Em ngồi chợ bán trầu xanh
Vỏ nâu cùng với mươi nhành cau tươi
Chợ quê chộn rộn đông người
Quanh em sao lắm tiếng cười đong đưa
Ngỡ là họ ngại chợ trưa
Trầu còn cau ế em chưa muốn về
Ai người gạ đổi câu thề
Cánh Cò Lời Ru
Lời ru em lưng lửng chiều
Bâng khuâng gió gọi sáo diều ngân nga
Cò bay trắng cánh đồng xa
Em ru…
tôi cũng thấy ngà ngà say…
…
Cò ơi cõng nắng cho đầy
Đồng quê bóng mẹ lưng gầy cong cong
Đông về
Đông đã về
Mang chút lạnh say say
Heo hút nhớ
Góc trời xưa nồng ấm
Thương ủ men
Nơi áo dài khăn quấn
Chẳng chạnh buồn
Mà thương tấm lòng son
Khúc đường xa
Thứ nào mất cái gì còn
Hay nỗi nhớ
Gửi về nơi chờ đợi
Nhớ Vạt Nắng Đông
Nhạt nhoà một vạt nắng đông
Giận ai mà dãi xuống đồng nắng ơi
Thương người lưng bán cho trời
Mặt bán cho đất bao đời tóc xanh
Chiều buông mấy sợi nắng hanh
Sợi thương sợi nhớ đan thành hồn quê
Gió may nghiêng mảnh nón mê
MÙA ĐÔNG VỀ
Thế là cũng đến mùa đông
Để nghe cơn gió cứ lồng lộng buông.
Ráng chiều ươm thả tiếng chuông
Mà ngơ ngẩn ánh trăng suông đông về.
Phai rồi màu cỏ ven đê
Nắng không còn dãi nón mê nhọc nhằn.
Bắc Hà Chiều Mưa
Gió cứ từ từ thổi
Mây cứ lặng lẽ trôi
Mưa Bắc Hà lại vội vã rơi
Để ướt cả những nơi mình đến
Cơn mưa chiều nên chợ đêm lỗi hẹn
Hạt mưa nào ngăn bước chân ta
VÃN THU
Kìa chiếc lá vàng chới với
Nó ngả nghiêng chả muốn xa cành
Nơi vườn nhà bưởi chẳng còn xanh
Những trái đu trên cành vàng xuộm
Họ bảo rằng năm nay thu về muộn
Ấy là do có nhuận ở tháng ba
Chở Nắng Đi Rồi
Em chở nắng trên vai gầy
Như là chở chuyến đò đầy sang sông
Trách nắng để rám má hồng
Trách mùa hè với oi nồng khó ưa
Nắng kia chả thiếu lại thừa
Nóng như rang nắng chả chừa nơi đâu
Tháng sáu nắng gội trên đầu
Phượng hồng đốt lửa ve sầu khóc than
Mây trôi về phía đại ngàn
Còn em thì chở nồng nàn sang sông
Liệu còn đôi má thắm hồng
Mà người ta đã cùng chồng mang theo
MỘT THOÁNG TÂY BẮC
Có phải không mùa thu sắp hết.
Mà thoảng đâu hương hoa sữa tỏa bay.
Lá vàng rơi...
Còn ai đó thì say.
Chẳng thẹn thùng ngả đầu tìm hơi ấm.
Ngắm chiều thu...
mong thời gian trôi chậm.
NẮNG THU
Ai đem nắng dãi chiều thu nhỉ
Mà để khách thi trót chạnh lòng
Nón người nghiêng chỉ về bên ấy
Còn phía bên này mãi chờ mong
Nắng ở ngang chiều đầu để không
Phất phơ theo gió sợi tơ lòng
Mây Núi
Xem kìa núi đá cõng mây
Lưng còng bóng cũng hao gầy xanh xanh
Non cao nghiêng dáng giống anh
Làn mây trắng mỏng tròng trành là em
Thác reo gọi đá dậy xem
Chín tầng mây thoả khát thèm niềm vui
Giọt Nắng Thu
Đưa tay đón giọt nắng thu
Nhẹ vương như tiếng hát ru mẹ hiền
Giọt nào đọng lại bên hiên
Còn bao nhiêu giọt gửi miền xa xôi
Lời ru mẹ đọng trong nôi
Chở Nắng Đi Rồi
Em chở nắng trên vai gầy
Như là chở chuyến đò đầy sang sông
Trách nắng để rám má hồng
Trách mùa hè với oi nồng khó ưa
Nắng kia chả thiếu lại thừa
Nóng như rang nắng chả chừa nơi đâu
Tháng sáu nắng gội trên đầu
Phượng hồng đốt lửa ve sầu khóc than
Mây trôi về phía đại ngàn
Còn em thì chở nồng nàn sang sông
Liệu còn đôi má thắm hồng
Mà người ta đã cùng chồng mang theo
Thương người ở lại quê nghèo
Con đò ngang gác mái chèo đỗ không
Nắng chẳng còn rám má hồng
Ngẩn ngơ ngồi ngắm đôi dòng nước trôi
Trầu cau xưa cũng héo rồi
Chỉ thương cho cái bình vôi bạc đầu…
Nam Định 4/6/23 NĐ
GIỌT MẬT THÁNG TÁM
Hạt nắng vàng như giọt mật
Rơi vào chiều mấy hạt mưa lất phất
Gió thì thào gió gọi mùa sang
Tháng tám rồi ư…
sao thấy mênh mang
Mấy chiếc lá nơi cành đang dần ngả màu vàng đón mùa vu lan nữa
Ánh mắt ai đang thổn thức sau cánh cửa
Nhớ mùa qua như khắc khoải đợi chờ