Nho Đoàn

EM QUÊ BIỂN - Ở LẠI VỚI NÚI NGÀN

(Tôi viết bài thơ tặng anh, người chỉ huy đầu tiên của tôi, Về mối tình đầu của anh, chị là TNXP hy sinh năm 1974 ở Trường Sơn Tây) Biển chẳng giận hờn ai. Nên đầy mình xanh ngắt. Một chút vị mặn như là nước mắt. Nó lăn dài nơi má đọng ở đầu môi. Mong được gần em để nhớ lại một thời. Ngày chúng mình cùng chia tay mùa hạ. Anh nói nhỏ Ngày mai anh lên đường. Em trả lời anh yên tâm em không sao cả. Chỉ thương anh và... nhớ một chút thôi. Nơi khoé mi nước mắt hay chỉ giọt mồ hôi. Nó long lanh cứ chảy dài trên má hồng màu nắng. Rồi những bước chân hai người thầm lặng. Họ chẳng nói gì chỉ có tiếng con tim. Mùa phượng hồng nắng đỏ trời mà cơn gió ngủ im. Con đường quê cứ nối dài thương nhớ. Tay nắm tay bước chân đi đếm từng nhịp thở. Hạ nồng nàn nóng bỏng cả làn môi. Bâng khuâng với biển xanh ngày chia xa đã đến rồi. Em thẹn thùng chiếc khăn hồng đưa tặng. Gói trong khăn cánh Phượng kia vương màu nắng. Vị thơm nào đọng nơi cánh chim bay. Mái tóc thề vương nhẹ để tôi say. Khi xa quê có bao giờ quên được. Biển mãi xanh tôi mang theo điều ước. Đất nước thanh bình quay về biển tìm nhau. Hơn bốn mươi năm biển vẫn xanh màu. Nhưng hạ này chỉ một mình tôi cùng biển. Phượng vẫn đỏ nồng nàn lòng mình sao xuyến. Nhớ hạ xưa và thương chiếc khăn hồng. Đất nước thanh bình rồi em có hay không. Về lại quê biết em tìm anh nơi mặt trận. Cánh thư nhỏ anh nhận rồi mấy bận. Chỉ biết là em mở đường ở sườn Tây. Biển mãi xanh hoa nở đỏ trên cây. Nhưng thiếu em một trái tim nóng bỏng. Chiều hạ nồng tôi ngồi đây ngắm sóng. Bạc mái đầu dào dạt vỗ bờ thôi. Thiếu tiếng em và trống ở bên tôi. Dãy Trường Sơn em nằm nơi đất mẹ. Núi cao ơi... gió ngàn ru khe khẽ. Em quê biển xanh, thân gửi lại núi ngàn... Đoàn Nho

(Tôi viết bài thơ tặng anh, người chỉ huy đầu tiên của tôi,
Về mối tình đầu của anh, chị là TNXP hy sinh năm 1974
ở Trường Sơn Tây)

Biển chẳng giận hờn ai.
Nên đầy mình xanh ngắt.
Một chút vị mặn như là nước mắt.
Nó lăn dài nơi má đọng ở đầu môi.
Mong được gần em để nhớ lại một thời.
Ngày chúng mình cùng chia tay mùa hạ.

Anh nói nhỏ
Ngày mai anh lên đường.
Em trả lời 
anh yên tâm em không sao cả.
Chỉ thương anh và... nhớ một chút thôi.
Nơi khoé mi nước mắt hay chỉ giọt mồ hôi.
Nó long lanh cứ chảy dài trên má hồng màu nắng.

Rồi những bước chân hai người thầm lặng.
Họ chẳng nói gì chỉ có tiếng con tim.
Mùa phượng hồng nắng đỏ trời mà cơn gió ngủ im.
Con đường quê cứ nối dài thương nhớ.
Tay nắm tay bước chân đi đếm từng nhịp thở.
Hạ nồng nàn nóng bỏng cả làn môi.

Bâng khuâng với biển xanh ngày chia xa đã đến rồi.
Em thẹn thùng chiếc khăn hồng đưa tặng.
Gói trong khăn cánh Phượng kia vương màu nắng.
Vị thơm nào đọng nơi cánh chim bay.
Mái tóc thề vương nhẹ để tôi say.
Khi xa quê có bao giờ quên được.

Biển mãi xanh tôi mang theo điều ước.
Đất nước thanh bình quay về biển tìm nhau.
Hơn bốn mươi năm biển vẫn xanh màu.
Nhưng hạ này chỉ một mình tôi cùng biển.
Phượng vẫn đỏ nồng nàn lòng mình sao xuyến.
Nhớ hạ xưa và thương chiếc khăn hồng.

Đất nước thanh bình rồi em có hay không.
Về lại quê biết em tìm anh nơi mặt trận.
Cánh thư nhỏ anh nhận rồi mấy bận.
Chỉ biết là em mở đường ở sườn Tây.
Biển mãi xanh hoa nở đỏ trên cây.
Nhưng thiếu em một trái tim nóng bỏng.

Chiều hạ nồng tôi ngồi đây ngắm sóng.
Bạc mái đầu dào dạt vỗ bờ thôi.
Thiếu tiếng em và trống ở bên tôi.
Dãy Trường Sơn em nằm nơi đất mẹ.
Núi cao ơi... gió ngàn ru khe khẽ.
Em quê biển xanh, thân gửi lại núi ngàn...

Đoàn Nho

Nho Đoàn