Bài viết mới nhất từ Lê Vân
NGƯỜI CŨ…
Người cũ về trường cũ
Bao niềm vui rộn ràng
Đồng nghiệp? Ừ, … không đủ…
Nên gió lùa mênh mang
Sân trường rộng thênh thang
Cây bàng giờ cao thế!
HÔM NAY…
Hôm nay về trường cũ
Gặp lại đồng nghiệp xưa
Mái ngói hồng vẫn đỏ
Tường vôi pha nắng trưa.…
Hôm nay về trường cũ
Cành phượng già đong đưa
Gió đùa qua mắt lá
Lấp lánh gieo hồn thơ
MƯA LẠC
Lạ quá hôm nay mưa đã rơi
Mưa tuôn ướt đẫm tóc ai rồi
Ngược xuôi hối hả chiều mưa lạc
Ta đứng bên hè ngắm mưa trôi
Lạ quá hôm nay sao mưa rơi?
VUI
Nắng sớm bước vào hiên nhà
Mai vàng rực rỡ khoe hoa
Đón mừng nàng xuân tươi thắm
Mây ngàn ngân khúc hoan ca
Chúm chím nàng hồng hé nụ
Ừ…
Ừ, thì tháng mười hai đến rồi.
Có gì đâu, lại một năm nữa sắp trôi xuôi.
Có gì đâu, ta sẽ lại được thêm một tuổi
Lại được đón mặt trời suốt 365 ngày tươi mới của buổi bình minh
Ta sẽ lại được ngắm mặt trời tái sinh
Ừ…
Ừ, thì tháng mười hai đến rồi.
Có gì đâu, lại một năm nữa sắp trôi xuôi.
Có gì đâu, ta sẽ lại được thêm một tuổi
Lại được đón mặt trời suốt 365 ngày tươi mới của buổi bình minh
Ta sẽ lại được ngắm mặt trời tái sinh
HÔM NAY…
Hôm nay về trường cũ
Gặp lại đồng nghiệp xưa
Mái ngói hồng vẫn đỏ
Tường vôi pha nắng trưa.…
Hôm nay về trường cũ
Cành phượng già đong đưa
Gió đùa qua mắt lá
Lấp lánh gieo hồn thơ
NỬA VẦN...
Nửa vần thơ lạc nơi nao?
Nửa vần còn lại... sóng xao cõi lòng
Tình đời sắc sắc không không
Miên man gót nhỏ tim hồng xót xa!
THÁNG MƯỜI HAI VỀ...
Tháng mười hai về, Noel cũng đến luôn
Cúc hoạ mi nở trắng vườn khoe nắng
Thung lũng hoa nồng nàn màu trong trắng
Giọt sương mai lóng lánh ánh dương soi
Tháng mười hai về một năm nữa trôi xuôi
THÁNG MƯỜI
Tháng Mười đến rồi ư?
Sao hôm nay mưa giăng kín và trời đẫm mây mù?
Gió lắc gió lay gió ù ù thổi,
Cây nghiêng ngả lá lìa cành nhức nhối
CHIỀU THƯA ...
Cũng đã lâu rồi chẳng có thơ,
Chẳng ngắm màu mây trắng lượn lờ,
Chẳng ngắm gió hờn loang thềm vắng,
Bóng nắng phai tàn, nhạt thu xưa!
Đâu rồi lối nhỏ cuối đường mơ?
KHOẢNG TRỜI
Có khoảng trời nào đưa ta về chốn cũ
Êm đềm trong giấc ngủ bình yên?
Có khoảng trời nào đưa ta về với nỗi nhớ thân quen
Với những chuyện đời mang tên “Kỉ Niệm” ?
Những khoảng trời xưa,với ta, sao bây giờ bỗng trở nên phù phiếm !
THÁNG BA VỀ
Tháng ba về, mùa con ong rót mật!
Kỷ niệm đong đầy ôm ấp đam mê.
Thời gian qua đi, mùa hè sắp quay về!
Hoa xoan rụng tái tê màu tím nhạt,
Ngan ngát hương xoan, đầu hè nắng rát,
Đào phai tàn! Xoan rải hạt giăng giăng...
Mây chiều trôi, gió chiều lặng lặng loang...
Em sợ lắm, hoàng hôn tàn cuối lối ...
Tháng ba về ! Thời gian ơi , đừng vội ...
Chậm chậm thôi... cho em đuổi kịp đời ...
Tháng ba về, trời đất lại chia phôi!
Hoa xoan khóc, rụng rơi đầy ngõ nhỏ.
Ngan ngát hương sen lòng em bỡ ngỡ...
Tháng ba về! Em nhớ... tháng ba ơi!
THƯƠNG ...
Nắng Sài Gòn... thương lắm tuổi thơ quê
Thương cái rét tháng ba về lạnh giá
Mưa phùn liu riu hắt hiu khúc giao mùa đón hạ
Đây đó ... tiếng ve lạc bầy rỉ rả gọi hè sang
Xuân chưa qua, tháng ba đã rộn ràng
Thay áo mới để đón nàng phượng thắm
Giữa tháng ba rồi và Sài Gòn nắng lắm ...
Lại thương quê nhà thăm thẳm ... rét nàng Bân !
Lê Vân
KHOẢNG TRỜI ...
Có khoảng trời nào đưa ta về chốn cũ
Êm đềm trong giấc ngủ bình yên?
Có khoảng trời nào đưa ta về với nỗi nhớ thân quen
Với những chuyện đời mang tên “Kỉ Niệm” ?
Những khoảng trời xưa, với ta, sao bây giờ bỗng trở nên phù phiếm !
Mơ màng ẩn hiện, hoang liêu
Phía xa xa kia, vầng dương đã chập choạng cuối chiều
Hoàng hôn đổ, gió hiu hiu, lặng lặng
Mây giăng ngang, lá rụng vàng, phố vắng
Mùi hương trầm thoang thoảng đâu đây ...
Có khoảng trời nào đưa ta về với chút men say ?
Dặt dìu nhặt khoan ... tiếng đàn... mênh mang thuở trước ?
Nhưng, khoảng trời mênh mông kia có đám mây loang loang tan vào cõi thực
Vỡ toang kí ức cũ mèm
Chỉ còn lại trong ta chút không gian bị đóng khung sau cửa sổ và sau cả bức rèm
Lấm lem thời gian già cỗi
Tóc phai màu, tóc rối ...
Và mắt ta cũng sẽ bị đóng khung quanh chỗ ta ngồi ...
Khoảng trời xưa kia nay ở đâu ? Ta đánh mất nó rồi !
LÊ VÂN
ĐÃ HẾT NĂM RỒI SAO ?
Thế là đã hết năm rồi sao?
Lá ru xào xạc buổi hôm nào
Bây giờ về cội nằm yên nghỉ
Tiếc nuối mây trời gió hanh hao !
Thế là đã hết năm rồi sao ?
Ta thêm tuổi nữa, cộng thêm vào...
Nhớ nhé, đừng quên... đời dài thật...
Thời gian còn lại có là bao ?
Tuổi đời, tuổi thọ, tuổi vàng đâu ?
Sao để tóc ta vội phai màu ?
Mắt mờ, chân chậm ta dạo bước
Cho kịp thời gian đuổi phía sau ...
Một năm qua rồi, mau thật mau !
Nắng trôi, mây chạy, gió thì thào...
Rèm thưa lắc nhẹ, lay lay nhẹ...
Đồng hồ gõ nhịp, nhắc gì nhau ?
....
Đã hết năm rồi! Hết thật sao ?
THÁNG MƯỜI HAI VỀ ...
Tháng mười hai về, Noel cũng đến luôn
Cúc hoạ mi nở trắng vườn khoe nắng
Thung lũng hoa nồng nàn màu trong trắng
Giọt sương mai lóng lánh ánh dương soi
Tháng mười hai về một năm nữa trôi xuôi
Bao kí ức bỗng dập dồi sóng vỗ
Con đường xưa qua bao mùa lá đổ
Vẫn còn đây bóng dáng thuở hôm nào
Tháng mười hai về thời gian sẽ trôi mau
Cúc hoạ mi vẫn trắng màu, xinh xắn
Cúc hoạ mi vẫn cười cùng hoa nắng
Gọi ban mai chầm chậm lặng bước chân
Tháng mười hai về hoạ mi cúc bâng khuâng
Khẽ rung cánh trắng ngần bên lá biếc
Sợ hoàng hôn mãi ra đi biền biệt
Sợ tàn phai ... nuối tiếc buổi ban đầu ...
Tháng mười hai về thời gian sẽ trôi mau ...
...
SUY TƯ
Muốn gửi cho ai những điều bối rối
Chuyện thu buồn vẫn nông nổi
Bâng khuâng ...
Nhìn lá vàng rơi chấp chới xa gần
Hút tầm mắt
Rồi lâng lâng bịn rịn
Hơi thu lạnh
Cho nắng vàng lưu luyến
Sắp chia tay rồi
Xao xuyến lắm thu ơi
Lá vàng chiều nay vẫn lác đác rơi
Và cuối trời
Mây vẫn trôi
Lặng lặng
Thu sắp xa rồi
Đông sắp về
Trống vắng
Tiếng đàn khuya dìu dặt giữa từng không
Khúc bi ca nghe chao chát cõi lòng
Thoảng trong gió, giữa mênh mông là gió
Thu sắp xa rồi.
Đông sắp về rồi đó
Và mưa buồn vẫn nhỏ lệ miên man...
Chiều hôm nay vẫn thiếu giọt nắng vàng
Nên thu lạnh
Cuối thu
Chiều
Thu lạnh.
Lê Vân
VU VƠ ...
Biết làm sao ?
Năm - tháng cứ vơi dần !
...
Thao thức mãi ...
Bâng khuâng ... chiều ... vẫy gọi ....
Phố trở mình
Và mùa hè đã tới
Phượng thắp lửa rồi !
Dòng đời vẫn đang trôi ...
Thời gian ơi
Hãy chậm chậm chút thôi...
Nhanh làm chi ?
Đã gần cuối đường rồi ...
....
Bao cay đắng ngọt bùi
tô mái tóc ...
Nét buồn-vui
cũng hằn nơi khoé mắt
Hoàng hôn tàn trên gương mặt phôi phai ...
...
Và trời hồng vẫn nồng nàn trong mỗi sớm mai ...