Bài viết mới nhất từ Nguyễn Minh Tuấn
NHỚ VỀ THỊ TRẤN NGÀY XƯA
Nhớ về thị trấn ngày xưa
Dãy bàng xanh ngắt ,quạt trưa hạ nồng.
Con đê uốn khúc mềm cong
Bờ xôi ruộng mật… Xếp đồng lúa xa.
Lửng trưa…Nhao nhác tiếng gà
Lời ru ngái ngủ ..Vọng nhà võng đưa.
Phượng hồng đỏ thắm môi trưa
Tiếng ve như thể bỏ bùa êm tai.
CHIỀU THU SÂU THẲM…
Chiều nắng xế, thả bờ vai gầy guộc
Guốc gió thu, lê đám lá bơ vơ
Vạt tóc nghiêng, che đôi mắt trông chờ
Dẫu đã biết, bây giờ xuân xa quá.
Chiều chìm sâu, em không còn xa lạ
Xua hạ đi, đón êm ả hương thu
Màu cúc trắng, dáng hiền từ Đà lạt
Mũi cỏ may, tím nhạt lối đi về …
Chiều tím rơi, cơn mê mùa tình ái
Giàu nết na, cũng e ngại gió đàn
Tình cách xa, hồn tựa cánh đồng hoang
Xô lệch mãi, nơi trăng tàn gối lẻ…
Chiều rơi mãi, những mùa thu tuổi trẻ
Con hẻm chờ nhau, tóc rối sương mù.
Áo tương tư, ngồi tím đợi mộng ru
Sao chẳng thấy, dáng yêu từ lối cũ…
TÌNH QUÊ
Đi đâu rồi cũng về làng
Trước là thăm hỏi, họ hàng sớm trưa
Rồi thăm lớp cũ trường xưa
Hỏi người năm ấy, như vừa hôm qua.
Người giờ, cũng đã đi xa
Xóm xưa cũng đã đổi ra mái lầu
Cánh đồng làng, hết cạn sâu
Thành đường cao tốc, bắc cầu vượt xe.
Đèn xanh, đèn đỏ lập lòe
Ngược xuôi ánh mắt, kiếm khe mộng lòng
Còn gì kỷ niệm mà mong
Khi bầu kí ức, nằm trong đổi dời.
Nghĩa làng, mãi rộng biển khơi
Tình thôn cuốn sách, giữ lời ca dao
Dẫu xuân rụng cánh hoa đào
Đời rơi phận nhỏ… khát khao gọi về
MINH TUẤN
SẮC XUÂN
Non nước dặm ngàn điểm sắc xanh
Trời trao đường gió trải mây lành
Bỏ hang én đến lưng chừng liệng
Rời núi sáo về lối chạy quanh
Nghĩa hiếu vuông tròn bao dịp tết
Tình văn nề nếp biện xuân canh
Đào xòe dạ mộng màu môi má
Mai lướt hồn mơ sắc nguyệt thanh.
MINH TUẤN....
NỖI BUỒN VIỄN XỨ
Buồn như ngọn sóng miên man
Trái tim viễn xứ, lệ tràn nhớ quê.
Đôi chân quen nẻo đường về
Tấm thân ở lại, đành tê tái sầu.
Từ ngày mẹ mất còn đâu
Những ngày bếp lửa, đỏ màu tuổi thơ
Bát cơm gạo mới trông chờ
Lá rau con tép, đũa quơ ngọt ngào.
Quê người bụi tuyết bay cao
Bước đi gió thả, đậu vào mắt môi
Cành đào hoa nhựa không lời
Bánh trưng, ngũ quả, nằm nơi vắng hồn.
Nhớ quê đáy dạ bồn chồn
Nén nhang khói bạc, ngồi ôn cuộc đời
Giá đừng cách nẻo trùng khơi
Đêm quê đón tết, nghe lời chúc xuân .
MINH TUẤN
CẢNH TRẦN GIAN
Tuyệt đỉnh ngôi cao chẳng mãi quyền
Rủi may thân phận cũng là duyên
Xem miền thế tục lên rồi xuống
Ngó cảnh thiên đường mộng đảo điên.
Nhịp mõ thong dong nơi cửa Phật
Hồi chuông đưa khuất bóng con thuyền
Cây xanh hoa thắm mong đừng bão
Bao những cuồng phong vẫn ngó nghiêng.
MINH TUẤN
BÀI THƠ CHO EM
Nhân ngày nhà giáo tặng em
Bài thơ súng thép hương chen núi rừng
Chim ca, thác nước tưng bừng
Dục tim lính trẻ viết từng nụ say.
Nhớ em, bụi phấn mưa bay
Bảng đen, áo trắng in đầy chữ câu
Đứng trên bục giảng cao đầu
Dẫn đàn em nhỏ nối cầu ca dao.
Mắt trò tinh tú ngàn sao
Chứa chan, giấc mộng xiết bao đời thường
Điểm màu Tổ Quốc yêu thương
Lời hay ý đẹp, dệt đường ước mơ.
Trang thư xanh trắng ngẩn ngơ
Phong thư lặng lẽ, lời thơ bồi hồi.
Quê nhà biên giới xa xôi
Vần trăng, ý súng, kết trời mến thương.
MINH TUẤN
CUỘC SỐNG XƯA VÀ NAY
Lặng nghe, ông kể chuyện xưa
Cái thời cô Tấm đón đưa hội làng
Chú Cuội lạc lối trần gian
Bờ dâu kỳ ngộ lên làm Nguyên phi.
Hoa lành ngan ngát lối đi
Mái tranh tiếng gió, thầm thì cảnh đêm
Ven làng tre lũy vững bền
Ngoài đồng cò trắng bay rền tiếng ru.
Cháu giờ, kể truyện Tích Chu
Chơi gêm, nghe nhạc rối mù thời gian
Bước chân không tới đầu làng
Quẩn quanh phòng kín, bỏ vàng nắng mưa.
Thế thời, nhồi nhét chen đua
Học hành bắt buộc, vui đùa cách xa.
Khôn ngoan chẳng lọ thật thà
Học Tài, quên Đức đời ra cái gì…
Con sông gầy guộc thầm thì
Con đường thành phố béo phì chung cư
Ào ào cuộc sống mịt mù
Bão dông vùi dập mùa thu mới vàng.
MINH TUẤN
TIẾNG NHỚ ĐÊM MƯA
Ngày vừa hạ đỏ nắng vàng
Chiều mây vội xám, gió bàng bạc mưa
Sấm rung chớp giật lưỡi bừa
Ngàn cây bầm dập, trong mưa phũ phàng.
Lạnh lùng hiên gió vãn than
Giường canh hờ hững, lụi tàn giấc say
Buồm trăng mưa lạnh xéo giày
Thuyền lòng cách bến, khêu gầy nến khuya...
Nhà nào mưa chả đến chia
Đồng hồ đếm giọt, gác khuya nghẹn ngào
Buồn tanh giá lạnh ra vào
Vườn mưa cảnh vắng, lệ trào vách mong.
Đôi nơi nhớ mảnh tình hồng
Nỗi buồn lỡ hẹn, khôn cầm trách ai
Thôi đành, ngồi ước ngày mai
Tiếng mưa trằn trọc, chỉ vài giờ thôi.
Dồn canh gà gáy mặt trời
Màn mưa nghìn dặm, lại phơi nắng vàng
Tiếng chim lảnh lót ca vang
Chắc đêm nay sẽ... Trăng ngàn đắm sao.
MINH TUẤN
NÓI QUÊN… HÓA CHẲNG THẬT THÀ…
Nói quên, hóa chẳng thật thà
Còn như nói nhớ, cũng xa mất rồi
Áo xưa, trắng mộng chung đôi
Áo nay loang tím, nỗi đời dở dang.
Trách duyên đổi phận đá vàng
Trách tình lại sợ dễ làm khổ nhau
Cúi đầu ngó xuống sông sâu
Thấy mây theo gió, vẽ màu sóng xanh
Qua cầu ngó nhịp trăng thanh
Con sông không rộng, sao đành gió to
Rừng bao nhiêu lá hẹn hò
Đầu bao nhiêu tóc... không cho buộc cành.
Sầu buồn, đếm lạnh trống canh
Hồn như lá úa, lìa cành cuối thu
Ước gì tóc rụng trơn tru
Cho buồn không vướng, mộng từ mái xanh.
Nói quên là muốn dỗ dành
Áo yêu, đã mắc trên cành Nguyệt sao
Bước chân chẳng lối chung vào
Đành cam phận gió, thì thào bến hoang.
MINH TUẤN
CƠN MƯA CHIỀU MUỘN
Chói chang nắng gọi nón đâu
Che nghiêng môi má kẻo mầu sạm đen
Mái hiên thềm phố làm quen
Khi mưa xối xả nhẹ xem tình người.
Ngoài sân lũ trẻ vui tươi
Tắm truồng, chả ngại người cười xét suy
Trong nhà bợm nhậu tù tỳ
Cụng ly nghiêng ngả lứa thì tóc xanh.
Ta ngồi gõ nét cầm canh
Câu thơ cũng thấy chòng chành giọt mưa
Viết câu luận ngữ ngày xưa
Đầu hai thứ tóc còn chưa hết thời…
Cơn mưa sầm sập tối trời
Khiến buồn nức nở nhớ thời thanh niên
Ước gì được hóa thành tiên
Đêm mưa chả sợ lụy phiền gió mây.
MINH TUẤN
BẾN THỜI GIAN
Thời gian cứ mải miết đi
Lúc qua thềm liễu, lúc thì bến sông
Lúc buồn cánh rụng vườn hồng
Khi vui phe phẩy nắng bồng mây lơi.
Lúc thì ong bướm lượn chơi
Khi bơ vơ cánh chim trời sũng mây.
Mơ hồng đếm gót đêm say
Thả hình bóng cũ, khép ngày cách xa.
Vui buồn thấp thoáng trong ta
Nhởn nhơ sương sớm, la đà chiều hong
Gối tình xếp nhớ đêm mong
Ngắm màu xuân mộng nằm trong tủi hờn.
Ngoài hiên tiếng gió chập chờn
Nhà trong cau có cung đờn réo than
Tình men đã thấm hồn vàng
Mở trang kí ức… ngập tràn bến mê.
MINH TUẤN
BÂY GIỜ TIẾT VẪN CÒN ĐÔNG
Bây giờ tiết vẫn còn đông
Không gian giá rét, còn không muốn rời
Ngoài cây tím tái nụ cười
Nhà trong chăn gối cuộn lười giấc đêm…
Giọt sương cóng lạnh bên thềm
Tóc xanh má thắm, phải thêm khăn choàng.
Đợi mong bước của thời gian
Đưa xuân cùng với nắng vàng hong hơ…
Rừng xanh núi thắm phong mơ
Mây xanh cũng đợi nắng tơ thả mành
Cội cành vắng tiếng chim thanh
Khói chiều lặng lẽ kết thành phôi pha.
Chờ người ở chốn phương xa
Từ nơi tuyết trắng, về nhà nghỉ ngơi
Eo xèo một chút đông rơi
Ngày mai tết đến, bầu trời lại quang.
Thả hồn với chốn dung nhan
Ban sơ tìm lại gắn hàn chữ yêu
Làn môi ánh mắt cưng chiều
Bao nhiêu tiếng hát, bấy nhiêu nồng nàn.
MINH TUẤN
THƠ CỔ ĐỘNG CHUNG KẾT U23 VIỆT NAM…
Hồi hộp lắm trái tim ơi
Tự nhiên đập loạn cuộc chơi nhất nhì
Lăn theo trái bóng thần kỳ
Gào theo sắc áo cũng vì Việt Nam.
Chiến tranh hát khúc kết đoàn
Thể thao nhớ Bác, ghi trang sử vàng
U hai ba khúc khải hoàn
Non sông trông đợi cúp vàng về quê.
Người già lớp trẻ say mê
Nụ cười nước mắt tràn trề yêu thương
Anh hùng tám hướng mười phương
Hôm nay gọi tiếng, khắp đường ngõ quê.
Các anh giữ vững lời thề
Ra đi quyết chiến mang về vinh quang
Bản đồ chữ S Việt Nam
Nét son trên trái đất vàng năm châu.
MINH TUẤN
NGƯỢC TÌM LỐI NGÕ QUÊ TA
Có gì đâu một dòng sông
Mùa mưa sóng vỗ ,mùa đông nước gầy
Cánh đồng thấp thoáng cò bay
Con cua con ốc chung ngày ấu thơ…
Xóm thôn ranh giới dậu bờ
Đàn ong lũ bướm tha hồ quẩn quanh
Bốn mùa ríu rít chim xanh
Đàn em lớn dậy, hóa thành nhớ quê.
Bước chân sự nghiệp mải mê
Con đường gối mỏi, chợt về trước sau
Ân tình là chốn trầu cau
Đường duyên cánh nhạn chẳng nhàu lối mây
Ý XUÂN CÓ TỰ BAO GIỜ
Thời gian như chậm mỗi ngày
Chiều đông còn giữ khói bay ngập ngừng
Bây giờ tết mới sau lưng
Chưa xuân thả tiếng ,chim rừng còn xa.
Con đường vạn cổ sương pha
Lạnh cơn gió bấc lơi là phùn mưa
Hành trình lữ khách sớm trưa
Dắt mong kiếm nhớ trong mùa ngát thơm.
Bình minh đốt cháy dỗi hờn
Xóm làng đón tết bằng cơn say nồng
Thanh xuân tay dắt tơ hồng
Cao niên chén rượu bế bồng duyên mơ.
Ý xuân có tự bao giờ?
Hân hoan xé lịch ,ngắm tờ giấy thơm
Đường trần nặng vết công ơn
Khói hương cúi lạy xuân sơn hữu tình
MINH TUẤN
CHUYỆN NGÀY XUÂN
Đây đó vào xuân nét dịu dàng
Ngàn hoa tung sắc gió mênh mang
Trên non điểm biếc làn mây trắng
Dưới biển tô xanh vạt nắng vàng
Thục nữ bao cô cười yểu điệu
Văn nhân vài chú tiếu bên đàng
Mai này trong đám thanh xuân ấy
Chả biết đôi nào ghép lứa trang.
MINH TUẤN
TRĂNG XƯA… TRẢI CHIẾU GIẬN HỜN
Giá như mưa gió em đi..?
Thì ai dám trách lỡ thì không gian
Đằng này đang thắm mộng vàng..?
Đem trăng cắt mảnh để làm tình đau.
Cũng đời … đi trước về sau
Đã vì chữ nghĩa, nên màu vẹn nguyên
Cũng đời… bỏ bến lật thuyền
Đuối tình chết yểu… nên duyên nhớ hoài.
Đường xưa lạc gót vì ai ?
Phố nay lẻ bạn, trách bài viển vông.
Chết tằm, tơ để sợi lòng
Chết tôi ma dại, ước mong chôn vùi.
Còn mẹ, thì mãi niềm vui
Cuộc đời tươi đẹp, khiến xui ngoan hiền
Có em thì mộng thần tiên
Tạo ra may mắn, trong miền dựng xây.
Mẹ giờ theo gió theo mây
Em giờ cũng bỏ góc này cô đơn
Trăng xưa trải chiếu giận hờn
Câu thơ tủi phân, xanh rờn buồn thiu.
CHÀO NĂM MỚI 2018
Năm mới chào xuân của tết Tây
Hai không mười tám đã về đây
Thời gian vải dệt chưa thành áo
Ngày tháng thơ đan chữ chửa dầy
Chén rượu tri ân mời uống cạn
Mừng cho nghĩa bạn chốn làng Phây
Vẫy tay tạm biệt chào năm cũ
Hạnh phúc cho nhau mãi nặng đầy.
MINH TUẤN.