Nho Đoàn

Xuân chẳng còn

Sao chẳng đến khi xuân còn dang dở Sao chẳng đi khi mưa lỡ làng rơi Hay chỉ như vệt sáng sao trời Trong khoảnh khắc rồi tự nhiên vụt tắt.
Sao chẳng đến 
khi xuân còn dang dở
Sao chẳng đi 
khi mưa lỡ làng rơi
Hay chỉ như vệt sáng sao trời
Trong khoảnh khắc rồi tự nhiên vụt tắt.
 
Sao chẳng đến 
khi nỗi buồn hiu hắt
Sao chẳng đi 
khi đôi mắt hoen mờ
Đâu là thật hay chỉ là mơ
Rồi bâng khuâng với nỗi buồn tự tại.
 
Hãy về thôi 
chứ ôm đau để xa xa mãi
Nôn nao gì khi xuân chẳng còn xuân.
 
Nho Đoàn
Nho Đoàn