Bài viết mới nhất từ Nguyễn Trí Tuệ
ĐÊM QUA TÔI MƠ
Đêm qua tôi mơ trên đất Trung Hoa
Quốc ca Việt Nam vang lên trên vũ đài chiến thắng
Thế giới nghiêng vai bao người im lặng
Ngưỡng mộ vô cùng cảm xúc Việt Nam
Ta đã đi trong khí thế hiên ngang
Những Úc, Syria, Qatar, Uzbekistan dưới chân giờ chỉ còn thổn thức
Đây chẳng là mơ mà một điều rất thực
Rực rỡ sao vàng phất phới tung bay
Quả bóng lăn tròn mà đắm mà say
Những chiến binh tuổi hai mươi chân đồng dạ sắt
Chín tư triệu con tim và vòng tay nắm chặt
Ca khúc khải hoàn vang động cả Á châu
TIẾN SỸ VĂN...CƯƠNG
Đẩy thuyền cậy sức nhân dân
Lật thuyền ấy cũng từ quần chúng thôi
Bốn nghìn năm đã trải trôi
Thịnh suy cũng bởi dân tôi đồng lòng
Coi thường dân ắt lụi vong
Ngàn năm điều tiếng còn đong tội đầy
Ơi bà Tiến sỹ có hay
Văn chương đâu để lời bay tiếng sàm
Nguyễn Trí Tuệ
MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO
Nhân ngày giáo dục gởi Thầy Cô. Vạn đóa hồng tươi tỏ nghĩa trò. Mãi chúc trau nghề danh tổ tặng. Luôn mừng dũa nghiệp tiếng người cho. Mưa quần chẳng ngại an thuyền khách. Sóng cả nề chi vững phận đò. Đãi cát khơi vàng không mệt mỏi. Xây đời thắm đượm những mùa thơ
BÌNH MINH SAU BÃO TỐ
Nắng đã ửng phía chân trời rực rỡ
Bình minh lên cảnh vật sẽ tươi ngời
Sau bão tố nhịp đời lại sôi động
Em nghĩ gì mà thơ thẩn em ơi
Nắng vẫn khẽ vỗ về những chòm lá
Vươn chồi lên giông tố đã qua rồi
Bỏ lại những niềm đau thành dĩ vãng
Tiễn u hoài về quá khứ xa xôi
Con chim gáy mang rác về làm tổ
Lũ vành khuyên vẫn ríu rít trên cành
Mở rộng cửa tâm hồn mình em nhé
Khi xuân thì bao ước nguyện còn xanh
Anh vẫn đợi bao chiều trên ngõ vắng
Chờ em qua những uẩn khúc đời thường
Để lại thắp cho em niềm tin sống
Trong nụ cười và chan chứa yêu thương
ĐẾN NHÉ EM
Nếu có thể rằng xin em hãy đến
Để chiều thu thương nhớ bớt giăng sầu
Cơn mưa sẽ thôi không còn nũng nịu
Anh cũng vờ như thể đã quên nhau
Ơi thần gió ta khẩn cầu người đấy
Khẽ khàng thôi lay bờ liễu bên hồ
Đừng để lá rời cành trong lưu luyến
Ai hững hờ bỏ lửng một vần thơ
Ta ngồi ngắm bầu trời thu ảm đạm
Thiếu vần dương hay vắng tiếng em cười
Em hãy đến dù nẻo đầy giông gió
Ta bên mình ấy là cả niềm vui
Đến nghe em cùng anh qua những phố
Chiều mưa bay hội cưới vẫn rộn ràng
Tựa vai nhau ta trao điều thầm kín
Phía chân trời tia nắng ấm bừng sang
CÂU HÁT TRONG ĐÊM TRĂNG
Em có về thăm bản nhỏ vùng cao
Nơi con suối vẫn gầm gào mùa lũ
Nơi triền khe rập rình bao mãnh thú
Lối nhỏ em về bùn vương bẩn áo hoa
EM LÀ AI CÔ GÁI HAY NÀNG TIÊN
''Em là ai cô gái hay nàng tiên''(TH)
Mà giữa làn đua xanh em hóa thành con sóng
Vượt những ghềnh xô vươn ra biển rộng
Cập đến bến bờ hạnh phúc vinh quang
Ôi hãnh diện làm sao cờ đỏ sao vàng
Quốc ca Việt Nam hùng vang từ làn đua mang nhiều cảm xúc
Tôi đang mơ ư hay trong niềm vô thực
Chỉ thấy giữa bầu trời lấp lánh một vì sao
Miền tây quê mình những con nước lao xao
Dòng Cửu Long giang bao đời mang phù sa bồi đắp
Để em rám nắng màu da mà môi em vẫn thắm
Rạng rỡ nụ cười mang cả hương sắc quê hương
Tôi muốn nói cùng em trên mọi ngõ đường
Dù chỉ mình em trên làn đua khi biến thành con sóng
Vẫn có quê hương với tình yêu sâu rộng
Tiếp sức cho em nhiều để vươn tới những tầm cao
CHUYỆN VỀ MỘT CHÚ HEO
Nó đã thực sự quen với hào quang, thứ ánh sáng vô cùng đẹp đẽ nhưng lại rất mong manh mà cuộc sống lại vô cùng khắc nghiệt. "Ngày vui ngắn chẳng tày gang" chuyện đời quả thật đúng như vậy. Khi nó đang đứng trên đỉnh cao quyền lực của mình thì trong một lần vui đùa, nhún nhảy quá trớn với bọn heo cái lưng dài mông bự, nó bị trượt ngã. Chẳng còn đâu những bước chân oai vệ mà thay vào đó là những bước đi tập tễnh, đau buốt đến tận xương. Trong thời gian dưỡng bệnh tại chỗ nó bắt đầu lo sợ khi nghĩ rằng ngôi vị độc tôn của mình sẽ bị lung lay.
ĐIỀU BẤT NGỜ
Đoàn người vẫn lặng lẽ đi. Chỉ có tiếng mưa rơi rào rào trên lá, và tiếng bì bõm của những bước chân qua những vũng nước đọng trên đường. Họ là đoàn công tác liên ngành đang thực hiện kế hoạch truy quét lâm tặc. Không ai nói với ai điều gì, bởi còn bao nhiêu sức lực họ đều dành lại, dồn xuống đôi chân, mong nó vững chãi mà vượt qua mọi con đường.
TỰ TÌNH CÙNG VẦNG TRĂNG
Lưng đồi một mảnh trăng mơ
Buồn treo lơ lửng đòi thơ tự tình
Nhớ ai mà thế cô mình
Ngàn năm ánh ngọc còn in cõi trần
Sao buồn giữa chốn sông ngân
Phải chăng lòng ấy đã lần vương tơ
Nên giờ hoài niệm ngẩn ngơ
Bên thềm ánh rũ cầu thơ giải sầu
Ta còn thức giữa màng thâu
Nhớ người tri kỷ năm nào còn xa
Hay là bầu bạn với ta
Hòa thanh đối ẩm rằng xa mà gần
Dẫu đây là chốn phong trần
Mà ân ái nguyện vạn lần đắm say
Vui gì góc biển chân mây
Cô đơn một cõi cũng hoài thiên thu
KHÚC CA TÌNH ĐỜI
Nào ai chẳng mẹ cha sinh
Chẳng nặng nghĩa tình xứ sở làng quê
Cũng hoài nhớ những bờ tre
Những buổi trưa hè rộn tiếng ve ngân
Lòng riêng bao nỗi bâng khuâng
Cô bé bao lần qua ngõ cười duyên
Ai không gởi mộng trăng huyền
Đêm thanh vẽ cảnh chốn tiên cùng người
Ngày kia bão tố liên hồi
Cuồng phong ập tới đất trời chuyển rung
Anh đi nào có ngại ngùng
Nụ cười vẫn rạng giữa rừng hoa ban
Hẹn em giữa nắng xuân tràn
Khi quê hương lại thắm ngàn sắc hoa
Anh về ấm lại tình ta
Ngời dâng trong mắt khúc ca tình đời
Nguyễn Trí Tuệ
TRÁCH NGƯỜI VONG PHỤ
Chong đèn lệ đẫm ngóng tình lang
Lạc lối đào hoa để phũ phàng
Trúc đợi tàn xuân buồn ủ lẫn
Mai chờ hạ mãn tủi hòa mang
Thương mình phận hẩm đơn đầu bãi
Giận đứa phàm phu lẻ ngõ đàng
Đã trót sang đò vương bể đục
Thôi đành ngậm đắng mộng người sang
NẾU MỘT NGÀY THẾ GIỚI KHÔNG ĐÀN BÀ
Ôi nếu một ngày thế giới bỗng chẳng có đàn bà
Một màu lạnh căm, những loài hoa rệu rũ
Chẳng còn ngậm sương, không thèm hé nhụy
Bởi có ai để còn hoa ganh sắc đua hương
Ôi nếu một ngày không còn bóng dáng người đàn bà trên đường
Phố bụi mù che, dòng đời hỗn độn
Sẽ chẳng có gia đình và không nơi nương chốn
Những gã đàn ông vô hồn xô đẩy lên nhau
Ôi nếu một ngày không có đàn bà thế giới sẽ về đâu
Những chiến binh có còn để tim mình nơi cò súng
Chiến đấu vì ai hay chỉ để thỏa cơn thú tính
Bỏ xác xa trường lạnh lẽo mồ hoang
Xin cảm ơn thượng đế đã tạo ra người đàn bà từ thuở hồng hoang
Cho A Dam, E Va chạm bờ môi vào quả cấm
Để thế giới biết yêu thương và nhân gian trải đầy nắng ấm
Hạnh phúc song hành khi có người đàn bà mãi kề bên
RIÊNG EM MÀ THÔI
Có thể có một thời anh cũng đã mê say
Trọn trái tim yêu dành cho người con gái khác
Và khi chia tay hồn anh như vỡ nát
Bởi có ai mà chẳng đau khổ khi lìa tan
Khi gặp em rồi, tựa sách mới sang trang
Anh lại đắm say như đã từng một thuở
Trái tim xưa, nay chẳng còn nức nở
Lại tràn ắp trong lòng tiếng của tình yêu
Anh thấy lòng rộn rã biết bao nhiêu
Như con tàu trong bão giông thấy ngọn hải đăng tỏa sáng
Đó là bờ yêu, đó là bến cảng
Nơi con tàu về, ngơi nghỉ sau những cuồng phong
Cũng có đôi khi anh hoài niệm trong lòng
Bởi mẹ cha đã dạy anh sống làm người nhân nghĩa
Đừng bẻ lá, vùi hoa gây cảnh đời nghiệt ngã
Nên có phút xao lòng ấy cũng lẽ thường thôi
Nếu có giận hờn, xin chỉ thế em ơi
Bởi dù người đến sau nhưng em đã là tất cả
Cho anh bình yên , cho anh mộng thỏa
Trọn trái tim này mãi chỉ của riêng em
XIN LỖI NGƯỜI XƯA
Dù biết đã muộn màng khi xin lỗi người xưa
Bởi dĩ vãng đã lùi xa và lòng người nguội lạnh
Em đã ấm êm bên chồng con và lòng đầy kiêu hãnh
Đã chắc gì còn nhớ chuyện ngày xưa
Nhưng tôi tự vấn lòng mình trong những buổi chiều mưa
Vết cắt chia phôi tôi xé vào lòng em tê tái
Hãy thứ tha cho một thời vụng dại
Tôi yếu mềm để gương vỡ bình rơi
Tôi với người bây giờ đã quá xa xôi
Chuyện cũ chuyện xưa chỉ còn là kỷ niệm
Có đôi khi tôi cũng thẩn thờ tìm kiếm
Chút kỷ niệm năm nào cho vơi nỗi hối năn
Tôi tự an ủi mình khi ngắm một vầng trăng
Tình có buồn vui như trăng kia khi tròn khi khuyết
Dẫu đã mãi xa như hai đầu ly, biệt
Tôi vẫn gởi lời xin một chút thứ tha
HOÀI NIỆM
"Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em lấy chồng anh tiếc lắm thay"(cd)
Từ ngày hai đứa chia tay
Vườn yêu lối mộng hương bay nhạt nhòa
Lìa đàn cách én biệt xa
Còn hay nơi ấy quê nhà anh trông
Ừ thôi em bước theo chồng
Điểm son lên má tô hồng làn môi
Chỉ còn lối nhỏ mình tôi
Giữa vườn xuân vẫn thấy đời hắt hiu
Tầm xuân càng thắm bao nhiêu
Lòng ta trăm mối ngàn điều vấn vương
Gởi lòng về với người thương
Rằng còn thao thức đêm trường vì ai
TRÁCH NÀNG THƠ
Nàng thơ vội bỏ đi đâu
Để ta thương nhớ đêm thâu trở mình
Nàng Hằng như chẳng còn xinh
Ơ kìa lão Cuội sao chình gốc đa
Nàng đi để lại mình ta
Chiều như vạt nắng cũng nhòa sắc xuân
Liễu hồng cũng rũ đầu sân
Tìm đâu để nối nhịp vần hữu duyên
Không thơ lòng trỗi ưu phiền
Vu vơ hồn gởi nơi miền thẳm sâu
Nàng thơ ơi bỏ đi đâu
Để câu lục tủi, bát sầu trường đêm
LÊN NÚI CÙNG ANH NHÉ
Trạm anh ở phía xa xa
Biên thùy chẳng phải chỉ là rừng thôi
Vắt ngang triền dốc lưng đồi
Tuổi đôi mươi cả chỉ tôi...hơi già
Bao năm thả cá nuôi gà
Bò heo lợn nhím quanh nhà vườn xanh
Nhọc nhằn vất vả cũng đành
Đảng giao việc phải hoàn thành người ơi
Này em cô gái xinh tươi
Có thương lính khổ thì thời lên đây
Hòa cùng non nước trời mây
Để cho tình lính đắp xây hương đời
Còn vang đâu đó tiếng lời
Câu ca người hát vút ngời tầng xanh
Đã thành ý nguyện lòng anh
Thời trong gian khổ biết gành phần ai
Xuân về rực rỡ ánh mai
Chồi non lộc biếc trải dài lối quen
Người ơi thương lính thì lên
Hát câu thương nhớ giữa bềnh bồng mây
MÙA XUÂN CỦA CHỊ…
Tết, mùa xuân, là dịp để con cháu dâng hương tạ ơn tổ tiên đã có công khai thiên lập quốc, mở mang bờ cõi, chống giặc ngoại xâm. Là dịp để gia đình đoàn tụ, bạn bè xum vầy và cầu chúc cho nhau những điều tốt đẹp. Nhưng tết và xuân cũng là điều kiện để cho những đệ tử lưu linh thi triển tài năng. Họ gặp nhau, sau những lời chào hỏi có cánh là mỗi lần dốc cạn ly.