Dù biết đã muộn màng khi xin lỗi người xưa
Bởi dĩ vãng đã lùi xa và lòng người nguội lạnh
Em đã ấm êm bên chồng con và lòng đầy kiêu hãnh
Đã chắc gì còn nhớ chuyện ngày xưa
Nhưng tôi tự vấn lòng mình trong những buổi chiều mưa
Vết cắt chia phôi tôi xé vào lòng em tê tái
Hãy thứ tha cho một thời vụng dại
Tôi yếu mềm để gương vỡ bình rơi
Tôi với người bây giờ đã quá xa xôi
Chuyện cũ chuyện xưa chỉ còn là kỷ niệm
Có đôi khi tôi cũng thẩn thờ tìm kiếm
Chút kỷ niệm năm nào cho vơi nỗi hối năn
Tôi tự an ủi mình khi ngắm một vầng trăng
Tình có buồn vui như trăng kia khi tròn khi khuyết
Dẫu đã mãi xa như hai đầu ly, biệt
Tôi vẫn gởi lời xin một chút thứ tha
Nguyễn Trí Tuệ