Nào ai chẳng mẹ cha sinh
Chẳng nặng nghĩa tình xứ sở làng quê
Cũng hoài nhớ những bờ tre
Những buổi trưa hè rộn tiếng ve ngân
Lòng riêng bao nỗi bâng khuâng
Cô bé bao lần qua ngõ cười duyên
Ai không gởi mộng trăng huyền
Đêm thanh vẽ cảnh chốn tiên cùng người
Ngày kia bão tố liên hồi
Cuồng phong ập tới đất trời chuyển rung
Anh đi nào có ngại ngùng
Nụ cười vẫn rạng giữa rừng hoa ban
Hẹn em giữa nắng xuân tràn
Khi quê hương lại thắm ngàn sắc hoa
Anh về ấm lại tình ta
Ngời dâng trong mắt khúc ca tình đời
Nguyễn Trí Tuệ