NGUYỄN TRÍ TUỆ
Thơ cổ động Hội thi Thơ
TỰ TÌNH CÙNG VẦNG TRĂNG
Lưng đồi một mảnh trăng mơ
Buồn treo lơ lửng đòi thơ tự tình
Nhớ ai mà thế cô mình
Ngàn năm ánh ngọc còn in cõi trần
Sao buồn giữa chốn sông ngân
Phải chăng lòng ấy đã lần vương tơ
Nên giờ hoài niệm ngẩn ngơ
Bên thềm ánh rũ cầu thơ giải sầu
Ta còn thức giữa màng thâu
Nhớ người tri kỷ năm nào còn xa
Hay là bầu bạn với ta
Hòa thanh đối ẩm rằng xa mà gần
Dẫu đây là chốn phong trần
Mà ân ái nguyện vạn lần đắm say
Vui gì góc biển chân mây
Cô đơn một cõi cũng hoài thiên thu