Bài viết mới nhất từ Tống Thu Ngân
Mẹ tôi
Những năm tháng tươi đẹp rồi sẽ đi qua
Hết bình minh rồi sẽ đến hoàng hôn
Qua màn đêm rồi thì bình minh sẽ ló dạng
Với mẹ tôi là những niềm hy vọng long lanh
Mẹ tôi- người chiến sĩ kiên cường
Người đàn bà thép- thép đã được tôi luyện
Tìm nhau
Tìm nhau giữa chốn mù sương
Tìm nhau giữa chốn hoang đường dấu yêu
Phải chi đừng có buổi chiều
Phải chi đừng có ít nhiều đợi mong
Tìm nhau mấy chục mùa đông
Mấy trăm mùa nắng, mấy dòng sông ngâu
Ôm cả đất trời quê hương
Tôi muốn choàng tay ôm trời mây lồng lộng
Ôm đồi nương, khoai sắn, những con đường
Ôm cả làng quê đang mùa giáp hạt
Ôm cả tiếng em thơ bán báo, đánh giày
Tôi muốn ôm cây trĩu cành, đầy quả
Ngọt mật đời, cho những mùa vui
Chiều yên trôi
Chiều yên trôi lá vàng rơi xào xạc
Cây uốn mình soi bóng nước mênh mông
Chiều yên trôi con nước suối tràn đồng
Ta chới với giữa màu hồng tâm thức
Chiều yên trôi ta ngắm đời một chút
Nhanh nhanh thôi... dòng nước đã trôi bờ
Chiều yên trôi... con suối hững hờ
Ngàn chiếc lá bơ vơ về thác lũ
Khúc tương tư
Biển ngoài kia vẫn dạt dào
Sóng ôm bờ vỗ rì rào trăm năm
Tương tư từ thuở trăng rằm
Tình treo chuông gió, dạ thầm nhớ nhau
Bao mùa ta vẫn chiêm bao
Bao nhiêu lá rụng gom vào thinh không
Bay vào một cõi mênh mông
Gom tình vào hết dòng sông đợi chờ
Gánh con
Mùa thu mẹ gánh sen hồng
Gánh thêm hoa cúc cho đồng hai vai
Mùa xuân, mẹ gánh cành mai
Gánh căn nhà dột, sửa hoài chưa xong
Người ta còn nhỏ nôi hồng
Con nằm trong thúng, mẹ phồng đôi chân
Sớm hôm mẹ vẫn tảo tần
Thân cò lặn lội tủi thân khóc òa
Xuân viễn xứ
Xuân viễn xứ mùa xuân vui một nửa
Một nửa kia ở cố quốc xa xôi
Xuân viễn xứ trông đứng, trông ngồi
Nhớ cha mẹ, anh em, các con ngày mồng một Tết
Xuân viễn xứ, ở xứ người không có tết
Không bánh chưng, bánh tét, thịt kho
Chỉ có ở trong lòng canh cánh nỗi lo
Lo cha mẹ, anh em, các con sao xa quá
Một Trời Thương Nhớ
Một trời thương nhớ vẫn không nguôi
Ai đã tìm ai suốt cuộc đời
Đi qua những cảnh đời dâu bể
Hái nhánh càn khôn giữa đất trời
Một trời thương nhớ áng mây trôi
Dõi theo chiếc bóng ngoài song cửa
Lệ buồn sao cứ mãi rơi rơi
Mưa tháng ba
Mưa tháng ba gieo vần thương nhớ
Ta tìm nhau ở ngã ba đời
Khi ta vừa muốn buông xuôi
Người lại đến tìm ta đưa tay nắm
Chẳng biết mưa tháng ba là mưa gì nữa
Chỉ biết rằng... trời đang tháng ba
Chùm hoa mơ cũng lung linh quả ngọt
Mưa tháng ba nhanh đến không ngờ
Mẹ thiên nhiên nhân từ
Vòng tay mẹ ôm choàng cả thế gian
Mẹ đem cho chúng con cuộc sống
Mẹ cho chúng con không khí trong lành và dòng sông xanh mát
Mẹ cho chúng con lúa gạo và ánh nắng mặt trời
Mẹ cho chúng con những hạt mưa rơi và những chiều lộng gió
Tình yêu mẹ tuy không mà có
Cứ trải dài, dìu dặt mãi không thôi
Xuân về nơi xa
Xuân này... xuân nữa mấy xuân qua
Một tuổi thêm thôi... một tuổi mà
Đường đời dẫu có chông gai lắm
Môi vẫn thắm hồng chẳng phôi pha
Xuân này... xuân nữa mấy xuân qua
Bánh tét, bánh chưng cũng gọi là
Mừng xuân phơi phới khoe màu áo
Ta cũng lụa là... cũng gấm hoa...
Đường về quê nội
Ai có hỏi tôi con đường nào đẹp nhất
Tôi sẽ trả lời là đường về quê nội chứ ở đâu
Về quê nội tôi qua mấy nhịp cầu
Mà xe chạy vẫn còn rung qua, lắc lại
Về quê nội tôi ghé qua quê ngoại
Lúa chiêm vàng hạt nặng trĩu sửa non
Đừng hỏi vì sao
Đừng hỏi vì sao thu vàng cây trụi lá
Đừng hỏi vì sao đông lại đến bên thềm
Đừng hỏi vì sao đêm lại đếm từng đêm
Và đừng hỏi vì sao yêu thương là phải nhớ
Đừng hỏi em vì sao ta nặng nợ
Nắng ở trên đầu và mưa rớt trên vai
Nếu một ngày em về thăm Hà Nội
Nếu một ngày em về thăm Hà Nội
Rớt chút thu tàn ảm đạm một ngày đông
Gió tàn thu nghe héo hắt trong lòng
Mùa đông xám có còn gì vui nữa
Nếu một ngày em về thăm Hà Nội
Sen có còn rực rỡ sắc hồng tươi
Sắc màu ảo thực
Ta thức dậy trong sắc màu ảo thực
Chợt nhận ra thế giới của trò đùa
Một đêm mình được làm vua
Mộng và thực hai sắc màu nghiệt ngã
Đường trần gian có trăm nghìn ngã
Có vạn sắc màu rộn rã lòng ta
Hãy chọn cho mình một gam màu chân thực
Một cuộc đời rất tuyệt dưới nắng mai...
Hình như là ngụ ngôn
Hình như là ngụ ngôn
Hình như thời thơ ấu
Lê- ki- ma đem giấu
Hũ gạo mẹ để dành
Hình như là ngụ ngôn
Trong đó gửi chút tình
Cho cuộc đời nông nổi
Cho tuổi thơ lặn lội
Ai đem sen xuống pha hồn lạnh
Một cõi mơ hồ với gió trăng
Ai đem sương xuống màu băng giá
Lỡ một cung đàn mãi ăn năn
Ai bước chân về thôi hết yêu
Cành sen thanh khiết nói bao điều
Áo em mỏng quá chiều sương khói
MỘNG HOÀNG HOA
Chiều hoàng hoa màn sương mênh mang
Gió nhẹ lay thấp thoáng bóng hoa vàng
Bước thật nhẹ kẽo sương tan tĩnh mộng
Chiều hoàng hoa diễm lệ một dung nhan
Chiều hoàng hoa réo rắt mấy cung đàn
NGHE TIẾNG THỜI GIAN
Tôi nghe tiếng thời gian
Ngập tràn trong suy nghĩ
Tiếng thời gian thầm thì
Đời còn bao năm nữa
Tôi nghe tiếng thời gian
Nắng tràn qua song cửa
Đời người đi quá nửa
Gối đã mõi, chân chồn