Tống Thu Ngân

Ai đem sen xuống pha hồn lạnh

Một cõi mơ hồ với gió trăng Ai đem sương xuống màu băng giá Lỡ một cung đàn mãi ăn năn Ai bước chân về thôi hết yêu Cành sen thanh khiết nói bao điều Áo em mỏng quá chiều sương khói
Ai đem sen xuống pha hồn lạnh
Một cõi mơ hồ với gió trăng
Ai đem sương xuống màu băng giá
Lỡ một cung đàn mãi ăn năn
 
Ai bước chân về thôi hết yêu
Cành sen thanh khiết nói bao điều
Áo em mỏng quá chiều sương khói
Bàn chân giá lạnh đến khôn cùng
 
Đêm hoang em đến trong giấc ngủ
Mùi hương thanh khiết tựa hư không
Ai đem sương xuống pha màu áo
Thấy đã nâu sòng nét cô liêu
 
Chiều đưa sen nhẹ vào trong ấy
Dấu mắt môi cười gởi gió đông
Ta rửa chân rồi một gót sen
Chẳng còn đâu nữa dấu bùn lem
 
Ai đem sen xuống pha hồn lạnh
Lạnh lắm hồn sen gởi gió trăng
Ngàn năm thôi chừng đã băn khoăn
Gửi hồn sen lạnh xuống hồ trầm...