Tống Thu Ngân

Đường về quê nội

Ai có hỏi tôi con đường nào đẹp nhất Tôi sẽ trả lời là đường về quê nội chứ ở đâu Về quê nội tôi qua mấy nhịp cầu Mà xe chạy vẫn còn rung qua, lắc lại Về quê nội tôi ghé qua quê ngoại Lúa chiêm vàng hạt nặng trĩu sửa non
Ai có hỏi tôi con đường nào đẹp nhất
Tôi sẽ trả lời là đường về quê nội chứ ở đâu
Về quê nội tôi qua mấy nhịp cầu
Mà xe chạy vẫn còn rung qua, lắc lại
 
Về quê nội tôi ghé qua quê ngoại
Lúa chiêm vàng hạt nặng trĩu sửa non
Quê ngoại tôi qua con đường mòn
Dừa xanh ngát xoã tóc dài đứng đợi
 
Về quê nội cánh đồng xa dịu vợi
Sóng lăn tăn con nước bến sông nghèo
Quê nội tôi nổi nhớ cheo leo
Cây Da Đôi đã một thời làm nhân chứng
 
Về quê nội tôi nhớ những hàng keo
Giờ biền biệt không bao giờ tôi thấy nữa
Về quê nội tôi ghé qua chợ Giữa
Ghé Mỹ Lồng ăn hủ tiếu thật ngon
 
Thời thơ ấu trong tôi vẫn thơm giòn
Như tiếng cười thời con gái nướng bánh phồng, bánh kẹp
Đường về quê nội dẫu vẫn còn rất hẹp
Sao vẫn bao la tình đất, tình người
 
Xuân đã về rộn rã trong tôi 
Hoa vạn thọ nỡ vàng thơm khắp lối
Quê nội tôi không bao giờ từ chối
Dòng máu cha ông vẫn chảy mãi kiên cường...