Bài viết mới nhất từ Nho Đoàn
ĐUNG ĐƯA
Đung đưa sắc tím cuối chiều
Nghe trong gió tiếng sáo diều ngân nga
Nơi này chỉ ta với ta
Sợi mây tím đã bay qua phố chiều
Hoa ơi toả sắc vì ai
Để cho ngọn gió thở dài bay xa
HỎI MƯA
Tôi hỏi cơn mưa mùa hạ
Giận hờn gì mà mưa rơi tầm tã
Sấm chớp vang trời nước cuồn cuộn dâng
Chẳng giống cơn mưa mùa đông
Nhẹ nhàng rơi thì thầm cùng gió
Như hạt sương long lanh đậu trên mắt cỏ
Một chút riêng tư nghe lành lạnh trong lòng
LỤC TÌM NỖI NHỚ
Người ta nhớ khi người ta trở lại
Người ta buồn những kỷ niệm bỏ quên
Cả tuổi thơ bao nỗi nhớ không tên
Khi trở về mảnh ghép còn lộn xộn
Cuộc sống mà biết bao nhiêu bề bộn
Còn rất nhiều công việc phải lo toan
Gió gọi
Lắng nghe gió gọi vào đêm
Ngỡ như tiếng lá bên thềm nhẹ rơi
Trăng vàng nửa mảnh chơi vơi
Sợi mây lơ lửng ngang trời bâng khuâng
NẮNG TRƯA
Ai đưa cái nắng ra hong
Để hoa dâm bụt ửng hồng làm duyên
Nắng trưa trải phố Đông Biên
Trà thơm đượm giọng bạn hiền phương xa
Gió may níu ngọn tre ngà
Thác Dải Yếm
Hoa lau trắng đỉnh non xanh
Hoa ban bên suối vươn cành đung đưa
Nắng vàng chan cả chiều trưa
Thác như Dải Yếm*ai vừa mang phơi
Giấc Mơ Hoang
Chỉ là một giấc mơ hoang
Hư hư thực thực ngỡ ngàng trong tôi
Biết rằng chỉ giấc mơ thôi
Như là gió thổi từng hồi bên ta.
NẮNG TRƯA
Ai đưa cái nắng ra hong
Để hoa dâm bụt ửng hồng làm duyên
Nắng trưa trải phố Đông Biên
Trà thơm đượm giọng bạn hiền phương xa
Gió may níu ngọn tre ngà
Hồng vàng đượm nắng la đà đung đưa
Nhớ Giấc Ngủ Đông
Vẫn lưu luyến giấc ngủ đông
Nghĩ về nỗi nhớ nao lòng nhớ ơi
hiên nhà thương ánh sao rơi
Cửa hờ đón ngọn gió giời lang thang
Mây ơi…sao cứ mơ màng
Quên mưa che khuất nắng vàng chiều đông
NẮNG XUÂN
Người về mang nắng mùa xuân
Gió thời níu lọn tóc gần tóc xa
Đúng rồi mới sáng hôm qua
Phố ươm sợi nắng mượt mà đó thôi
Nghiêng đầu trả hạt mồ hôi
Với tay kéo vạt mây trôi sang chiều
CHỢ QUÊ NGÀY TẾT
Mưa chiều phủ mờ góc phố
Li ti từng hạt trên đầu
Má hồng gió xoa mờ nhạt
Môi cất màu đỏ đi đâu
Mưa chiều mang về giá rét
Nhớ mẹ chân trần lội bùn
Tay gầy mạ non mẹ cấy
SÔNG QUÊ VẪN THẾ
Sông quê vẫn trẻ không già
Dẫu ngàn năm tuổi vẫn là sông thơ..
Sông vẫn chảy ngàn năm vẫn thế
Sóng vẫn xô bờ rồi kể chuyện tình quê
Dòng chảy xuôi uốn cong những triền đê
Xanh đôi bờ bên bồi bên lở
Mùa Xuân Hái Nụ Tầm Xuân
Về quê hái nụ tầm xuân
Nghe như hương bưởi lại gần bên ta
Chưa đêm lo bởi trăng già
Lửng chiều tím ngỡ sương sa tóc thề
Rủ nhau đi hái bùa mê
Cửa thiền bái lạy phật chê ta nghèo
Như đá quăng xuống ao bèo
Xin Được Dừng Tết
Bồi hồi bới cái tết xưa
Sáu mươi năm ấy như vừa thoảng qua
Gió may gửi lạnh làm quà
Mưa phùn bùn quấn chân đà buốt tê
Giống như vướng phải bùa mê
NẮNG TRƯA
Ai đưa cái nắng ra hong
Để hoa dâm bụt ửng hồng thắm duyên
Nắng trưa rải khắp Đông Biên
Trà thơm đượm giọng bạn hiền phương xa
Gió may níu ngọn tre ngà
CHIỀU CUỐI NĂM
Gió đi về phía mênh mông
Tháng ngày về phía tận cùng thời gian
Mây đi về phía đại ngàn
Người theo cát bụi muôn vàn nhớ thương
NẮNG MÙA ĐÔNG
Nắng vàng lên óng ánh tình
Thả trôi về phía chúng mình phải không?
Em là cái nắng mùa đông
Để ai sưởi cũng phải lòng… nắng ơi!
Chỉ buồn sợi nắng chiều rơi
Mà thương mây ở cuối trời xa xa
ĐÔNG VỀ
Đông đã về
Mang chút lạnh say say
Heo hút nhớ
Góc trời xưa nồng ấm
Thương ủ men
Nơi áo dài khăn quấn
Chẳng chạnh buồn
Mà thương tấm lòng son
ĐỔI MÙA
Thế là nay đã đổi mùa
Lạnh lùng bởi tại gió lùa đêm đông
Tuổi thơ nhớ gộc củi hồng
Ổ rơm mẹ trải ấm lòng ngô rang
Bữa ăn mấy củ khoai lang
Trà xanh ngọt với chuyện làng chuyện quê