Nho Đoàn

Để Quên

Một chiều mùa đông Có người đánh rơi nỗi nhớ Mình nhặt về cứ ngỡ họ bỏ quên Cơn cớ nào không để lại cái tên Mà quên ghi mấy dòng địa chỉ Một chiều mùa đông Ai đánh rơi nỗi buồn ấy nhỉ
Một chiều mùa đông
Có người đánh rơi nỗi nhớ
Mình nhặt về cứ ngỡ họ bỏ quên
Cơn cớ nào không để lại cái tên
Mà quên ghi mấy dòng địa chỉ
 
Một chiều mùa đông 
Ai đánh rơi nỗi buồn ấy nhỉ
Để cây bàng trút lá đỏ dưới chân
Cành khẳng khiu nhớ gì cứ bần thần
Chắc tại người đi xa chưa trở lại
 
Một chiều mùa đông
Cơn gió may lạnh lùng tê tái
Nó đi vào ngõ vắng cô đơn
Nhớ những bước chân như giận như hờn
Của ai đó để quên đầu ngõ
 
Một chiều mùa đông
Chỉ còn lại cơn mưa nhỏ
Hỏi giọt nào vương mái tóc xanh
Còn bao nhiêu giọt nữa để dành
Mà giấu trong lòng nỗi buồn dang dở
 
Một chiều mùa đông
Có người quay về lục tìm nỗi nhớ
Khi sang sông vô tình họ đánh rơi
Cây bàng nói rằng tại cơn gió lả lơi
Nó cuốn theo nỗi buồn về ngõ vắng
 
Một chiều mùa đông
Có một người thầm lặng
Họ tìm ngày xưa…đang thì thầm với thời gian!
                             
Nam Định 02/01/24