Nói quên, hóa chẳng thật thà
Còn như nói nhớ, cũng xa mất rồi
Áo xưa, trắng mộng chung đôi
Áo nay loang tím, nỗi đời dở dang.
Trách duyên đổi phận đá vàng
Trách tình lại sợ dễ làm khổ nhau
Cúi đầu ngó xuống sông sâu
Thấy mây theo gió, vẽ màu sóng xanh
Qua cầu ngó nhịp trăng thanh
Con sông không rộng, sao đành gió to
Rừng bao nhiêu lá hẹn hò
Đầu bao nhiêu tóc... không cho buộc cành.
Sầu buồn, đếm lạnh trống canh
Hồn như lá úa, lìa cành cuối thu
Ước gì tóc rụng trơn tru
Cho buồn không vướng, mộng từ mái xanh.
Nói quên là muốn dỗ dành
Áo yêu, đã mắc trên cành Nguyệt sao
Bước chân chẳng lối chung vào
Đành cam phận gió, thì thào bến hoang.
MINH TUẤN