Nguyễn Minh Tuấn

NỖI BUỒN VIỄN XỨ

Buồn như ngọn sóng miên man Trái tim viễn xứ, lệ tràn nhớ quê. Đôi chân quen nẻo đường về Tấm thân ở lại, đành tê tái sầu. Từ ngày mẹ mất còn đâu Những ngày bếp lửa, đỏ màu tuổi thơ Bát cơm gạo mới trông chờ Lá rau con tép, đũa quơ ngọt ngào. Quê người bụi tuyết bay cao Bước đi gió thả, đậu vào mắt môi Cành đào hoa nhựa không lời Bánh trưng, ngũ quả, nằm nơi vắng hồn. Nhớ quê đáy dạ bồn chồn Nén nhang khói bạc, ngồi ôn cuộc đời Giá đừng cách nẻo trùng khơi Đêm quê đón tết, nghe lời chúc xuân . MINH TUẤN

Buồn như ngọn sóng miên man
Trái tim viễn xứ, lệ tràn nhớ quê.
Đôi chân quen nẻo đường về
Tấm thân ở lại, đành tê tái sầu.

Từ ngày mẹ mất còn đâu
Những ngày bếp lửa, đỏ màu tuổi thơ
Bát cơm gạo mới trông chờ
Lá rau con tép, đũa quơ ngọt ngào.

Quê người bụi tuyết bay cao
Bước đi gió thả, đậu vào mắt môi
Cành đào hoa nhựa không lời
Bánh trưng, ngũ quả, nằm nơi vắng hồn.

Nhớ quê đáy dạ bồn chồn
Nén nhang khói bạc, ngồi ôn cuộc đời
Giá đừng cách nẻo trùng khơi
Đêm quê đón tết, nghe lời chúc xuân .

MINH TUẤN