Nguyễn Minh Tuấn

CHIỀU THU SÂU THẲM…

Chiều nắng xế, thả bờ vai gầy guộc Guốc gió thu, lê đám lá bơ vơ Vạt tóc nghiêng, che đôi mắt trông chờ Dẫu đã biết, bây giờ xuân xa quá. Chiều chìm sâu, em không còn xa lạ Xua hạ đi, đón êm ả hương thu Màu cúc trắng, dáng hiền từ Đà lạt Mũi cỏ may, tím nhạt lối đi về … Chiều tím rơi, cơn mê mùa tình ái Giàu nết na, cũng e ngại gió đàn Tình cách xa, hồn tựa cánh đồng hoang Xô lệch mãi, nơi trăng tàn gối lẻ… Chiều rơi mãi, những mùa thu tuổi trẻ Con hẻm chờ nhau, tóc rối sương mù. Áo tương tư, ngồi tím đợi mộng ru Sao chẳng thấy, dáng yêu từ lối cũ…

Chiều nắng xế, thả bờ vai gầy guộc
Guốc gió thu, lê đám lá bơ vơ
Vạt tóc nghiêng, che đôi mắt trông chờ
Dẫu đã biết, bây giờ xuân xa quá.

Chiều chìm sâu, em không còn xa lạ
Xua hạ đi, đón êm ả hương thu
Màu cúc trắng, dáng hiền từ Đà lạt
Mũi cỏ may, tím nhạt lối đi về …

Chiều tím rơi, cơn mê mùa tình ái
Giàu nết na, cũng e ngại gió đàn
Tình cách xa, hồn tựa cánh đồng hoang
Xô lệch mãi, nơi trăng tàn gối lẻ…

Chiều rơi mãi, những mùa thu tuổi trẻ
Con hẻm chờ nhau, tóc rối sương mù.
Áo tương tư, ngồi tím đợi mộng ru
Sao chẳng thấy, dáng yêu từ lối cũ…

MINH TUẤN