Nguyễn Minh Tuấn

TRĂNG XƯA… TRẢI CHIẾU GIẬN HỜN

Giá như mưa gió em đi..? Thì ai dám trách lỡ thì không gian Đằng này đang thắm mộng vàng..? Đem trăng cắt mảnh để làm tình đau. Cũng đời … đi trước về sau Đã vì chữ nghĩa, nên màu vẹn nguyên Cũng đời… bỏ bến lật thuyền Đuối tình chết yểu… nên duyên nhớ hoài. Đường xưa lạc gót vì ai ? Phố nay lẻ bạn, trách bài viển vông. Chết tằm, tơ để sợi lòng Chết tôi ma dại, ước mong chôn vùi. Còn mẹ, thì mãi niềm vui Cuộc đời tươi đẹp, khiến xui ngoan hiền Có em thì mộng thần tiên Tạo ra may mắn, trong miền dựng xây. Mẹ giờ theo gió theo mây Em giờ cũng bỏ góc này cô đơn Trăng xưa trải chiếu giận hờn Câu thơ tủi phân, xanh rờn buồn thiu.

Giá như mưa gió em đi..?
Thì ai dám trách lỡ thì không gian
Đằng này đang thắm mộng vàng..?
Đem trăng cắt mảnh để làm tình đau.

Cũng đời … đi trước về sau
Đã vì chữ nghĩa, nên màu vẹn nguyên
Cũng đời… bỏ bến lật thuyền
Đuối tình chết yểu… nên duyên nhớ hoài.

Đường xưa lạc gót vì ai ?
Phố nay lẻ bạn, trách bài viển vông. 
Chết tằm, tơ để sợi lòng
Chết tôi ma dại, ước mong chôn vùi.

Còn mẹ, thì mãi niềm vui
Cuộc đời tươi đẹp, khiến xui ngoan hiền
Có em thì mộng thần tiên
Tạo ra may mắn, trong miền dựng xây.

Mẹ giờ theo gió theo mây
Em giờ cũng bỏ góc này cô đơn
Trăng xưa trải chiếu giận hờn
Câu thơ tủi phân, xanh rờn buồn thiu.

Nguyễn Minh Tuấn