Bài viết mới nhất từ Nguyễn Minh Tuấn
ĐI QUA CUỘC CHIẾN… MỘT ĐỜI.
Chiến trường một thuở đi qua
Bước chân ta lại đi ra ruộng đồng
Con trâu kết bạn nhà nông
Cuốc cày vũ khí, lúa trồng ước xanh.
Làng nghèo cõng cuộc chiến tranh
Đi qua khói lửa, mái gianh gió lùa…
Ngó thương… mái lá còn thưa
Ngôi nhà trát đứng, nắng mưa dọa tàn…
Bọc đùm, nghĩa xóm tình làng
Vết lòng hàn gắn, bên ngàn yêu thương
Mượt lời ru võng vấn vương
Cánh cò mây trắng, ngó đường vàng rơm…
Măng non chồi biếc xanh rờn
Xót tre tàn tạ… mà ơn bụi dày
Sen hạ đã nở đắm say
Làng nghèo đã điểm nhà xây chọc trời…
Đi qua cuộc chiến … một đời
Nguôi ngoai ta lại … kiếm thời của ta
Thanh bình … gác súng trồng hoa
Chiến tranh tàn lụi … mái nhà ấm êm.
MINH TUẤN
THƯƠNG GẦN…GỌI NHỚ XA XĂM
Mưa đem thương nhớ về làng
Nắng dìu, thương nhớ xa ngàn bước chân
Cánh đồng, bươn chải phù vân
Dòng sông bến nước, nợ nần hồn quê…
Đường làng, bịn rịn câu thề
Bước chân thôn xóm, đi về gió sương
Dại khôn chén nước tỏ tường
Tình làng chã mắm, chĩnh tương đậm đà.
Bão dông cong uốn cành đa
Câu chèo điệu ví, la đà trúc mai
Dập dìu chị Cả anh Hai
Đón xuân đầu ngõ, nắng gài tóc mây…
Hoa cau trắng xóa hương đầy
Rủ hồn trầu thắm, leo cây ái tình…
Yêu quê dẫu trả đời mình
Làng quê, mãi nợ, nghĩa tình triệu năm…
Thương gần… Gọi nhớ xa xăm
Đừng quên cái thuở ta nằm mẹ ru
Cánh cò theo gió thiên thu…
Mang nguồn ánh sáng đến từ ban sơ…
MINH TUẤN
XUÂN NAY ANH TRỞ LẠI LÀNG
Mỗi xuân, lại mở hội làng
Chúng mình ngõ nhỏ, ngày sang mấy lần
Nụ cười chim vít cành xuân
Răng chưa về đủ, thích gần kẹo quê.
Thoắt vài lần chốn đam mê
Anh thanh xuân gió, em thề dáng hoa
Nồng nàn tay nắm thướt tha
Mắt mơ dẫn bóng… đi qua mẹt hàng.
Xuân nay anh trở lại làng
Hội còn vui lắm, đã vàng kiếm trông
Người xưa, vội bước theo chồng
Tôi như ngọn gió, mùa đông cơ hàn…
Một mình tôi với lang thang
Kẹo không còn bóng, người hàng năm xưa
Một mình giữa hội đong đưa
Vu vơ tìm chốn dư thừa … nhớ em
MINH TUẤN
PHONG BA…
Chẳng ích nhân dân lợi nước nhà
Học hàm tiến sĩ đã thăng hoa
Đền ơn phải nhớ người đi trước
Đáp nghĩa nên lo kẻ ở xa.
Dân tộc máu xương vì nghĩa cả
Non sông gấm vóc ấm tình nhà
Bàn tay đâu thể che trời nắng
Độc bước phong ba, gió rụng đà…
MINH TUẤN
TUỔI NÀO ĐẮP NẤM MỘ LÒNG
Tuổi nào tóc ngắn đến trường?
Ve khua khúc nhạc bên đường me bay
Tuổi nào phượng thắm môi đầy?
Bên nhau bỗng thấy gió mây mỉm cười…
Tuổi nào, tóc ngắn ta người
Thơ ngây cùng thích, nụ cười ngang vai
Cho tôi, ánh mắt thương hoài
Cầm tay hẹn lối … Hôm, Mai đi về…
Tuổi nào, lạc mất câu thề
Khi tôi, mê mải bốn bề yêu em…
Chữ duyên chẳng nể… tình quen
Chớp nguồn dâu bể… rồi em sang đò.
Hạt mưa vô ý, nhỏ to
Bông hoa vô ý, làm cho gió nồng
Tuổi nào … đắp nấm mộ lòng?
Khắc bia … tự buổi lấy chồng… em đi.
MINH TUẤN
Ảnh minh họa: Diễn viên Thu Hà
RƯỢU ĐẮNG Ủ NGỌT HỒN THƠ
Bầu trời kỉ niệm bốn mùa
Sao chưa đầy giọt vui đùa bến duyên
Lan man sông chảy lời nguyền
Gió mây trăn trở thuyền quyên cảnh nghèo …
CHIA ĐỀU GIÁ RÉT HANH HAO
Bơ vơ ôm nỗi Ta Bà
Tìm em thăm hỏi, mái nhà trần gian
Thư viện …Quá khứ tràn lan
Quán mơ… Ăm ắp xếp tràn tương lai
BÂY GIỜ GIẤC NGỦ THÈM SAY
Nỗi chờ lặng cát phù sa
Niềm mong,khắc khoải như là mây trôi
Sông lo, bến gặp lở bồi
Đò lo buồm thắm tơi bời sóng đưa
TRÁCH NGƯỜI QUA LẠI LÀM GÌ
Ô hay xuân hãy còn xa
Ai khua hình bóng, làm Ta dậy lòng
Vai tròn, vạt nắng thinh không
Tóc gầy,ngơ ngẩn gió nồng hương bay…
TRÁI TIM THU VẪN NỒNG NÀN
Tự nhiên mong một nụ cười
Xinh tươi e ấp môi người tôi yêu
Tự nhiên muốn thả cánh diều
Để vơi bớt nỗi cô liêu úa vàng.
NGẬP NGỪNG CHIẾC LÁ THU KHÔNG!
Lá vàng nhuộm sắc trăng hoa
Đẹp không ai biết, xót xa úa lòng?
Chòng chành mơ gió qua sông
Muốn xa cội gốc… khép vòng lụy bi.
Người nhớ lối, thuở biết đi
Bàn chân mòn vẹt… giẫm lì thời gian
Giấy lòng… gấp mở bao trang?
Tiền duyên trang ấy… mãi làm khổ tôi?
Đành vui, cuộc tiễn xa rời
Cái tình cái nghĩa, giữ nơi xóm làng
Cây xanh rồi cũng lá vàng
Chợ đông rồi cũng bẽ bàng không ai…
Tiền thân … đã mất hình hài
Cỏ hoa còn khóc muôn bài gió đông
Ngập ngừng chiếc lá thu không
Đang mơ cùng gió viển vông cuối mùa.
MINH TUẤN
MỖI THU VỀ…
Tình mẫu tử, trọn đời con ôm nhớ
Nghĩa phụ thân, trăn trở dạ không quên
Tay bạt núi, anh em trai vững bền
Hương hoa ngọt, dịu mềm chị em gái..
Gió trau chuốt lời thương em mang lại
Hạnh phúc chung bầy con cái niềm vui
Ngày chia phôi, buồng tim luống ngậm ngùi
Lời yêu dấu, ngực gió vùi rấm rứt…
Bước chân đi mang cuộc đời khất thực
Trái tim hồng thao thức chốn mạ non
Giấc mơ buồn nghe da diết tiếng con
Dòng bão chảy, dạ lo mòn… đỉnh dốc?
Ngày ôm tháng, mang trong đời cô độc
Vần thơ riêng như con ốc hành trình
Bởi cuộc sống cần tới chốn mưu sinh
Trang giấy trắng hận bút tình không tỏ.
Hương chốn cũ, đợi mộng đưa về ngõ
Cuộc tình xa, như nắng gió lạc mùa
Mỗi thu về… sầu lại nở chát chua
Mỗi lá úa… nhắc lời bùa số mệnh…
CƠM TẺ TRỘN ĐẬU ĐEN
Tôi muốn chia xẻ việc ăn cơm với đậu đen rất hiệu quả mọi người nhé.
Nên mua đậu đen sạch về phơi khô và để nấu với gạo tẻ dần dần....
Trước lúc nấu cơm nên ngâm đậu đen vào nước lạnh hay nước nóng cho nhanh bở, chừng 2 hoặc 3 giờ, cho gạo tẻ vào vo chung rồi nấu cơm bình thường.
Ăn cơm nấu với đậu đen sẽ có lợi ích lớn cho cơ thể:
- Không bị táo bón, không bị áp huyết cao - thấp
- Không bị tiểu đường, không bị gút.
- Không phải lo béo phì hay thừa chất trong cơ thể....Đậu đen tống ra ngoài hết...
- Đặc biệt uống rượu xong mà ăn cơm tẻ trộn đậu đen... rượu tan ngay
Các bạn nào ăn kiêng không cần thiết, chỉ cần tuần ăn 2,3 ngày cơm trộn với đậu đen là được. Đây là lời dặn của một bác sĩ khoa tim mạch HN dặn chúng tôi nên ăn thường xuyên...
Quả là rất tuyệt.... tôi ngoài sáu chục mà rượu chè thoải mái, nửa năm nay ăn cơm trộn này áp huyết chỉ ở mức 120 hay 130 thôi.
Hy vọng giúp ích cho mọi người đều khỏe vui....vì bài ăn đơn giản... Nếu ai chưa quen có thể rắc vài hạt muối trộn lẫn thì ok lắm... các bác nên nghe tôi mà ăn cơm trộn với đậu đen nhé Chúc cả nhà cùng vui
MỘT THỜI -PHƯỢNG ĐỎ
Vấp Hạ… Tìm kỉ niệm xưa
Gặp hoa Phượng đỏ, biết mùa chia xa
Đàn chim khác tổ, riêng nhà
Ghi dòng lưu bút … chia ra nỗi sầu.
Em cong tà áo sáng màu
Tóc gà lơ lửng đằng sau dại khờ
Hồn nhiên đáy mắt nai tơ
Hút hồn ngờ nghệch … ngã bờ mộng riêng.
Thẳm sâu, một chuỗi nỗi niềm
Nguyên xanh tuổi ngọc, gói miền không nhau
Trách lêu lổng, thuở ban đầu
Nên tình không dám, thả câu đáy lòng.
Bây giờ bạc núi, cạn sông
Mới buồn cái thuở Hạ trồng cây si
Vầng trăng… ai nói biết đi?
Phải chăng quả đất … biết ghì vòng quay.