Nguyễn Minh Tuấn

CƠN MƯA CHIỀU MUỘN

Chói chang nắng gọi nón đâu Che nghiêng môi má kẻo mầu sạm đen Mái hiên thềm phố làm quen Khi mưa xối xả nhẹ xem tình người. Ngoài sân lũ trẻ vui tươi Tắm truồng, chả ngại người cười xét suy Trong nhà bợm nhậu tù tỳ Cụng ly nghiêng ngả lứa thì tóc xanh. Ta ngồi gõ nét cầm canh Câu thơ cũng thấy chòng chành giọt mưa Viết câu luận ngữ ngày xưa Đầu hai thứ tóc còn chưa hết thời… Cơn mưa sầm sập tối trời Khiến buồn nức nở nhớ thời thanh niên Ước gì được hóa thành tiên Đêm mưa chả sợ lụy phiền gió mây. MINH TUẤN

Chói chang nắng gọi nón đâu
Che nghiêng môi má kẻo mầu sạm đen
Mái hiên thềm phố làm quen
Khi mưa xối xả nhẹ xem tình người.

Ngoài sân lũ trẻ vui tươi
Tắm truồng, chả ngại người cười xét suy
Trong nhà bợm nhậu tù tỳ
Cụng ly nghiêng ngả lứa thì tóc xanh.

Ta ngồi gõ nét cầm canh
Câu thơ cũng thấy chòng chành giọt mưa
Viết câu luận ngữ ngày xưa
Đầu hai thứ tóc còn chưa hết thời…

Cơn mưa sầm sập tối trời
Khiến buồn nức nở nhớ thời thanh niên
Ước gì được hóa thành tiên
Đêm mưa chả sợ lụy phiền gió mây.

MINH TUẤN