Bài viết mới nhất từ Nguyễn Thị Thắm
CẦU MONG MỌI SỰ YÊN BÌNH!
Thương Vũng Tàu, Cà Mau biết mấy
Ngoài biển khơi lại dậy cuồng phong
Miền Bắc đang giữa mùa đông
Miền Nam bão lớn lông nhông tìm vào.
Nghe thời sự lòng bao thấp thỏm
Khắp phố phường, thôn xóm lo âu
Tiếng loa kêu gọi thuyền, tàu
Người dân sơ tán giúp nhau chuyển đồ.
Cuối năm rồi chẳng ngờ còn bão
Nó vừa quần qua đảo Lippin
Xóm làng bỗng chốc ngập chìm
Bao người ngơ ngác kiếm tìm thân nhân.
Bão Tembin đã gần tiến đến
Mong tàu thuyền về bến bình an
Cầu cho bão sẽ nhanh tan
Cầu cho dải đất cực Nam yên bình.
Hoa Hướng Dương
TÔI YÊU CHỮ VIẾT NƯỚC TÔI!
Tự hào chữ viết nước tôi
Nên hình nên vóc từ đời ông cha
Tôi yêu nét đẹp hiền hòa
Thanh tao, mềm mại như hoa trên cành.
Tôi yêu yêu cả dấu thanh
Bằng, bằng, trắc trắc mà thành vần thơ
Tôi yêu giọng đọc bi bô
Đánh vần, ghép chữ bên cô, bên thầy!
Chẳng đâu trên trái đất này
Có bảng chữ cái đủ đầy như ta
Chỉ cần học thuộc thôi mà
Ghép vần, ghép chữ thế là đọc ngay!
Tiếng Việt càng học càng say
Âm thanh, ngữ nghĩa tỏ bày, tinh thông
Đôi khi giống cách phát âm
Nhưng mà nghĩa lại chẳng nhầm sang nhau.
Tiếng Việt phong phú sắc màu
Vừa đa dạng lại vừa giàu nhân văn
Xin ai chớ có băn khoăn
Đừng đề xuất đổi mà thành dở hơi!
Chữ viết có tự lâu đời
Chính là hồn cốt của người Việt Nam
Còn bao nhiêu việc cần làm
Thế nên chớ có luận bàn ...đổi thay!
28 - 11- 2017. Hoa Hướng Dương ( Nguyễn Thị Thắm)
CẢM ƠN ĐỜI!
Em thầm cảm ơn cuộc đời
Cho em gặp được một người yêu thương
Anh là xuân ấm ngát hương
Xua đi băng giá đêm trường ngày đông.
Anh như bảy sắc cầu vồng
Trong cơn mưa, sáng một vầng hào quang
Gặp anh bối rối, ngỡ ngàng
Con tim yêu lại xốn xang một chiều.
Em đâu có ước mơ nhiều
Mong sao gió thổi cánh diều mãi bay
Bên nhau tay nắm bàn tay
Chung niềm hạnh phúc đắm say trọn đời.
Hoa Hướng Dương
TÌNH HÀ THÀNH GỬI TỚI MIỀN TRUNG
Em ở Hà thành gió chỉ mới lao xao
Nhưng hôm nay cũng không còn thấy nắng
Lòng rối bời, thương quê anh nhiều lắm
Cơn bão đang về hẳn ai cũng âu lo?
TÔI CŨNG TRÓT YÊU RỒI!
Ơi nàng Thu kiều diễm của ta ơi
Em đã đến đây rồi thì đừng đi nữa nhé
Em có thấy không tiếng hát ru nhè nhẹ
Lão Gió thất tình giờ cũng tỉnh cơn say.
TỎ TÌNH
Yêu em anh mới tỏ tình
Chỉ mong hai đứa chúng mình thành đôi
Phải đâu chót lưỡi đầu môi
Phải đâu nước chảy bèo trôi hững hờ.
CƠN ĐỊA CHẤN TUYỆT VỜI!
Hoan hô đội tuyển bóng bàn
Giải vàng giành lại ngập tràn niềm vui
Bao năm chờ đợi ngậm ngùi
Hôm nay gặt hái ngọt bùi thành công!
Nhờ có trí thép, gan đồng
Trước đối thủ mạnh vẫn không nề hà
Trận đầu Gaoning tung ra
Quang Linh chấp nhận 1 - 3 tạm thời!
Các trận sau quá tuyệt vời
Anh Tú thể hiện tay chơi nhà nghề
Cổ động viên thật hả hê
Khi anh xuất sắc mang về niềm vui!
Tiếp theo là đến trận đôi
Nước cờ đội bạn đổ rồi, quá hay
Pang Xuê- Gao Ling bó tay
Tình hình đảo ngược, ngất ngây lòng người!
Tuấn Anh - Quang Linh mỉm cười
3 - 2 xứng đáng điểm Mười về ta.
Niềm vui như được vỡ òa
Ta dẫn 2 - 1 sau ba trận liền.
Bước vào trận cuối tự tin
Xuất thần Anh Tú vươn lên vững vàng
Pang Xue fie phải ngỡ ngàng
3- 0 đội bạn bàng hoàng chịu thua!
Bóng bàn nam đã được mùa
20 năm, một cuộc đua ngược dòng
Bao ngày chờ đợi, ước mong
Quốc ca cùng với cờ hồng tung bay!
Cơn địa chấn chính là đây
Huy chương vàng đã về tay ta rồi
Còn hơn cả sự tuyệt vời
Chiến thắng vang dội rạng ngời núi sông!
Hoa Hướng Dương (Nhuyễn Thị Thắm)
THÔI EM ĐÀNH PHẢI LẤY CHỒNG!
Thôi em đành phải lấy chồng
Kẻo xuân đi mất, má hồng nhạt phai
Đợi anh bao tháng ngày dài
Mà anh vẫn dửng dưng hoài như không.
Thôi em đành phải lấy chồng
Từ nay chẳng nhớ chẳng mong làm gì
Tuổi hoa con gái có thì
Ai chờ mà đợi làm chi hỡi người!
Trả anh nguyên vẹn nụ cười
Trả anh tất cả những lời vu vơ
Trả anh ngày tháng dại khờ
Trả anh cả những mộng mơ hão huyền!
Hoa Hướng Dương
VƯỜN THƠ TÔI
Vườn thơ tôi, giữa mênh mông trời đất
Chẳng trồng hoa nhưng hương ngát xa gần
Ai qua đây cũng có thể dừng chân
Dạo gót tiên và cùng vui thưởng ngoạn.
Từ bình minh cho đến khi chiều muộn
Lúc trăng lên vườn vẫn rộn tiếng cười
Ai đã từng lạc bước đến đây rồi
Sẽ thấy mình như hồi xuân trở lại.
Có suối thơ theo mạch ngầm chảy mãi
Đẹp lung linh và kì diệu vô cùng
Có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Có nắng, có mưa, có mây, có gió.
Vườn thơ tôi chẳng bao giờ khép cửa
Chẳng bao giờ giới hạn bởi thời gian
Vào đến đây là lòng thấy hân hoan
Quên đi hết những nhọc nhằn vất vả.
Bao bạn thơ đổ về từ muôn ngả
Ngất ngây say bởi câu chữ, ý, lời
Rượu kết tinh từ men đất hương trời
Chẳng nâng li mà cùng đà uống cạn!
Hãy nhanh chân đến vườn thơ, nhé bạn
Đem khát khao thắp sáng thế gian này
Để cho đời tan hết những đắng cay
Cho khắp nơi ngọt ngào niềm hạnh phúc!
NỖI NHỚ GỌI TÊN
Tháng sáu về cái nắng gắt gay hơn
Cây phượng ven sông càng rực lên màu lửa
Ngoài đồng xa lúa chiêm đang chín rộ
Người nông dân hối hả đổ ra đồng.
Nắng bao trùm cả một khoảng mênh mông
Gió ngủ quên hình như còn say khướt
Trên lùm cây lũ ve sầu vẫn hát
Ra rả hoài mà gió cứ lặng thinh.
Thương làm sao những cô cậu học sinh
Sắp thi rồi, bao nhiêu là bài vở
Lòng rưng rưng nghẹn ngào nỗi nhớ
Khi lũ ve vô tình cứ ra rả kêu lên.
Hình như là kí ức đã ngủ quên
Chợt ùa về trong lòng ai nức nở
Hiên gác nhà bên mở toang cánh cửa
Có một người thổn thức ngắm hoa rơi.
Kỉ niệm ngày xanh tưởng đã mãi xa rồi
Lại trở về vẹn nguyên trong tiềm thức
Cuốn sổ hồng nhạt nhòa dòng lưu bút
Bỗng hôm nay xao xuyến gọi tên mình.
THĂM BẾN ĐÒ NGANG
Tôi về thăm bến đò ngang
Một chiều hoa cải nở vàng bến sông
Gió lùa hiu hắt cuối đông
Lao xao con sóng mênh mông xô bờ.
Tôi đi tìm chút tình cờ
Cái ngày xưa ấy bất ngờ gặp nhau.
Tôi đi tìm mối duyên đầu
Mà sao chỉ thấy một màu sương sa?
Dấu xưa giờ đã phôi pha
Hoàng hôn nhuộm bóng chiều tà ngẩn ngơ.
May buồn trong gió xác xơ
Vô tình găm nát ước mơ thuở nào.
Kìa vầng trăng khuyết trên cao
Hình như say khướt lao đao... ngã rồi!
Hóa thành một chiếc thuyền trôi
Âm thầm, lờ lững đơn côi giữa dòng.
Nào đâu ai nhớ mà mong
Người xưa giờ đã theo chồng sang ngang
Chỉ còn tôi với bẽ bàng
Liêu xiêu nhặt ánh trăng vàng bỏ quên!
TÔI VỀ TÌM LẠI VẦN THƠ!
Tôi về khi phượng đỏ trời
Con đường năm cũ tơi bời cánh hoa
Mà người xa vẫn ngàn xa
Để cơn gió thổi chiều tà ngẩn ngơ.
Tôi về tìm lại vần thơ
Tìm dòng lưu bút trước giờ chia tay
Tìm bao kỉ niệm đắm say
Tìm tà áo trắng tung bay sân trường.
Tôi tìm bóng dáng thân thương
Của người bạn gái má hường hôm nao
Chỉ nghe nức nở trên cao
Tiếng ve hát khúc nghẹn ngào mà thôi.
Người xưa nay ở đâu rồi
Thời gian như nước cuốn trôi phũ phàng
Lẽ nào người đã sang ngang
Bỏ câu ước hẹn cùng trang sổ hồng?
Bao mùa phượng đã đơm bông
Sân trường vẫn đợi người không trở về
Một thời say đắm, đam mê
Đã chìm vào những bộn bề lo toan.
Bâng khuâng nhặt cánh hoa tàn
Sợ hoàng hôn xuống làm tan bóng chiều
Thẫn thờ gói lại lời yêu
Cất vào kí ức bao điều mộng mơ!
Hoa Hướng Dương ( Nguyễn Thị Thắm)
XIN NGƯỜI ĐỪNG CÓ HỨA!
Dòng sông ai bức tử
Nằm hấp hối, đớn đau
Nước đen kịt một màu
Đang cận kề cái chết.
Xưa nước xanh trong mát
Làm nên nhạc nên thơ
Nay tức tưởi nằm chờ
Một ngày kia khai tử.
Bao đời sông gánh lũ
Mùa mưa bão nghiêng đồng
Con nước trắng mênh mông
Sông căng mình chống chọi.
Dòng sông là bến đợi
Dệt nên khúc tình ca
Dẫu năm tháng phôi pha
Tình yêu còn thắm mãi.
Giờ sông đang quằn quại
Sao người nỡ vô tâm
Có nghe tiếng khóc thầm
Có nghe lời nức nở?
Sông là bạn ta đó
Hãy thức tỉnh lương tri
Cứu lấy dòng sông đi
Đừng chần chờ thêm nữa!
Xin người đừng có hứa
Xin người hãy làm ngay
Để dòng sông hôm nay
Được hồi sinh trở lại!
Hoa Hướng Dương - Nguyễn Thị Thắm
TRÁCH AI SAO NỠ QUÊN LỜI!
Hoa xoan rụng tím đường quê
Mà sao em vẫn chưa về cùng tôi
Tháng Ba sắp cạn ngày rồi
Mộc miên đốt lửa đỏ trời từ lâu.
Em còn biền biệt nơi đâu
Bưởi vườn xưa đã trắng phau bao lần
Biết chăng gió bụi phong trần
Vô tình xóa hết dấu chân thuở nào.?
Lặng nhìn con sóng lao xao
Mà lòng quặn thắt dâng trào niềm đau
Hay người đã bước qua cầu
Vùi chôn kỉ niệm đằm sâu một thời?
Trách ai sao nỡ quên lời
Để vầng trăng vỡ rụng rơi ánh vàng
Lẽ nào người đã sang ngang
Để hoa xoan tím bẽ bàng chiều xuân?
Hoa Hướng Dương
ĐÀNH BUÔNG TAY
Và bây giờ cải đã hóa thành dưa
Em sang sông bước qua thời con gái
Bỏ quên tôi với mối tình vụng dại
Tuổi học trò khắc khoải một niềm yêu!
Đành buông tay chẳng giữ nổi cánh diều
Gió cuốn đi trong một chiều cuối hạ
Con đường xưa giờ đây chia hai ngả
Tôi lặng thầm trên lối cũ rêu phong.
Nghe cô đơn nức nở ngập cõi lòng
Kỉ niệm xưa tan rồi theo mây khói
Người ra đi để nửa hồn tê tái
Nửa hồn kia cũng tan vỡ tơi bời!
Vầng trăng non đang hấp hối giữa trời
Dải Ngân Hà bỗng cồn cào sóng dữ
Tôi thèm được như Ngưu Lang, Chức Nữ
Xa cách rồi còn hẹn đợi mùa ngâu!
Em quay lưng vội vã bước qua cầu
Tôi ngỡ đất dưới chân mình sụt lở
Tìm nhặt lại mảnh tình đầu dang dở
Trả cho người hết duyên nợ phù vân!
Hoa Hướng Dương
CHỊ NHƯ NỐT TRẦM TRONG BẢN TÌNH CA!
Valentine hay Lễ tình nhân
Với chị
Chẳng có gì thay đổi
Chị vẫn vậy
Vẫn âm thầm sớm tối
Vẫn vào ra một bóng một hình.
Ngày Valentine nhà chị
Cửa đóng lặng thinh
Chị cặm cụi ngoài đồng
Miệt mài
Cuốc xới.
Vụ cấy chiêm đã tới
Các em lấy chồng xa
Còn mình chị ở nhà chăm lo đồng ruộng.
Ngày xưa chị đẹp xinh
Như bông hoa buổi sớm
Ai ngắm nhìn
Cũng say đắm, ngất ngây.
Cha bỏ đi tìm cuộc sống đủ đầy
Mẹ chị thân cò nuôi con từ đấy.
Rồi một ngày mẹ chị không tỉnh dậy
Sau một lần ốm thập tử nhất sinh.
Vì các em, chị đã hy sinh
Sắc đẹp vùi chôn trong lam lũ
Chỉ mong các em no đủ
Chị quên mình đi qua tuổi thanh xuân.
Đã bao mùa Lễ tình nhân
Chị vẫn lặng thầm như thế
Cuộc đời dâu bể
Xuân sắc phôi phai.
Chị lo cho các em hạnh phúc tương lai
Chúng trưởng thành
Lòng chị vui phơi phới
Mùa xuân đi qua
Rồi mùa xuân lại tới
Valentine là gì
Chị cũng chẳng quan tâm.
Chị vẫn lo cho các em
Ngày tháng âm thầm
Chẳng khác nào tình thương của mẹ.
Chị như nốt trầm lặng lẽ
Ngọt ngào trong bản tình ca!
Hoa Hướng Dương
MÙA XUÂN CÒN Ở LẠI
Tết qua rồi còn mùa xuân ở lại
Cánh đào nhung mềm mại sắc hồng tươi
Chùm quất vàng trong gió sớm đùa vui
Cả không gian vẫn rộn ràng biết mấy
Kìa chồi non cũng mới vừa thức dậy
Hé mắt nhìn ngắm trời đất bao la
Cánh én vui chao liệng khắp gần xa
Mây trắng bay êm đềm như dải lụa.
Vườn hồng xinh bướm ong đang say múa
Khúc tự tình muôn thuở đắm hồn thơ
Tết đi qua, mùa lễ hội đang chờ
Trống vang ngân như gọi mời giục giã
Anh có nghe tiếng lòng vui khôn tả
Chén rượu nồng xin hãy cạn cùng nhau
Dòng sông tương nay đã nối nhịp cầu
Cầm tay em, người ơi đừng e ngại!
Tết đi rồi, mùa xuân còn ở lại
Cho duyên tình thắm mãi chẳng phôi pha
Cho lứa đôi vui sum họp một nhà
Hãy cùng em viết bài ca hạnh phúc!
Hoa Hướng Dương (Nguyễn Thị Thắm)
BỨC TRANH THƠ
Bức tranh em vẽ sớm nay
Có tiếng chim hót mê say trong lành
Có bầu trời biếc thắm xanh
Có hạt sương nhỏ long lanh mơ màng.
Bức tranh êm dịu nhẹ nhàng
Có nhành đào thắm, mai vàng rung rinh
Có tia nắng rọi bình minh
Có hồ nước lặng in hình lứa đôi.
Bức tranh chỉ vẽ bằng lời
Không pha màu mực mà ngời sắc xuân
Có hoa ban nở trắng ngần
Suối reo róc rách khi gần khi xa.
Bức tranh như bản tình ca
Khi cao vút lúc thiết tha mặn nồng
Em vẽ bằng cả tấm lòng
Chọn vần lựa ý sáng trong ngọt ngào.
Tranh này em muốn gửi trao
Về bên anh đó dạt dào niềm mơ
Ngàn năm nét vẽ không mờ
Như tình ta chẳng bao giờ đổi thay!
Hoa Hướng Dương (Nguyễn Thị Thắm)
TÌNH YÊU
Nếu như không có tình yêu
Thế gian hẳn sẽ tiêu điều, xác xơ
Nếu không có phút đợi chờ
Thì đâu thể có những giờ thăng hoa!
Yêu cho trẻ mãi không già
Yêu cho cuộc sống đậm đà men say
Yêu cho quên tháng quên ngày
Yêu cho quên hết đắng cay, u hoài.
Tình yêu như nắng ban mai
Sưởi lòng ta giữa đêm dài bão giông
Yêu đi là thấy ấm nồng
Thấy tan băng giá ngày đông, hỡi người!
Tình yêu mang đến nụ cười
Dịu dàng như sắc hoa tươi xuân về
Hãy trao nhau những đê mê
Hãy trao nhau những lời thề sắt son.
Dù cho sông cạn đá mòn
Còn một hơi thở là còn phải yêu
Dù đời gian khó bao nhiêu
Thì ta vẫn cứ hãy phiêu hết mình.
Yêu cho vạn vật hồi sinh
Cho tan giông tố. Bình minh rạng ngời
Yêu đi, các bạn tôi ơi
Tình yêu thật sự tuyệt vời lắm thay!
Hoa Hướng Dương ( Nguyễn Thị Thắm)