Nguyễn Thị Thắm

TRÁCH AI SAO NỠ QUÊN LỜI!

Hoa xoan rụng tím đường quê Mà sao em vẫn chưa về cùng tôi Tháng Ba sắp cạn ngày rồi Mộc miên đốt lửa đỏ trời từ lâu. Em còn biền biệt nơi đâu Bưởi vườn xưa đã trắng phau bao lần Biết chăng gió bụi phong trần Vô tình xóa hết dấu chân thuở nào.? Lặng nhìn con sóng lao xao Mà lòng quặn thắt dâng trào niềm đau Hay người đã bước qua cầu Vùi chôn kỉ niệm đằm sâu một thời? Trách ai sao nỡ quên lời Để vầng trăng vỡ rụng rơi ánh vàng Lẽ nào người đã sang ngang Để hoa xoan tím bẽ bàng chiều xuân? Hoa Hướng Dương

Hoa xoan rụng tím đường quê
Mà sao em vẫn chưa về cùng tôi
Tháng Ba sắp cạn ngày rồi
Mộc miên đốt lửa đỏ trời từ lâu.

Em còn biền biệt nơi đâu
Bưởi vườn xưa đã trắng phau bao lần
Biết chăng gió bụi phong trần
Vô tình xóa hết dấu chân thuở nào.?

Lặng nhìn con sóng lao xao
Mà lòng quặn thắt dâng trào niềm đau
Hay người đã bước qua cầu
Vùi chôn kỉ niệm đằm sâu một thời?

 

 

Trách ai sao nỡ quên lời
Để vầng trăng vỡ rụng rơi ánh vàng
Lẽ nào người đã sang ngang
Để hoa xoan tím bẽ bàng chiều xuân?

Hoa Hướng Dương

 

Nguyễn Thị Thắm