Ơi nàng Thu kiều diễm của ta ơi
Em đã đến đây rồi thì đừng đi nữa nhé
Em có thấy không tiếng hát ru nhè nhẹ
Lão Gió thất tình giờ cũng tỉnh cơn say.
Lão nhớ em mong đợi suốt bao ngày
Cứ mơ sắc áo vàng hôm nào vương trên cỏ
Bởi lỡ yêu rồi mà tình chưa kịp ngỏ
Nên nhiều đêm dốc cạn chén u sầu.
Gió chung tình chẳng mơ tưởng ai đâu
Trong cơn say vẫn gọi tên em da diết
Lão yêu em bằng tình yêu mãnh liệt
Suốt bốn mùa chỉ nhớ dáng em thôi.
Bởi yêu em lão khóc đứng khóc ngồi
Vô cớ giận hờn khiến cỏ cây nghiêng ngả
Đôi lúc thét gào làm tả tơi cành lá
Chỉ vì yêu lão như hóa điên tình.
Từ độ em đi lão vẫn đơn độc một mình
Cứ lang thang tìm hoài hình bóng cũ
Bao đêm rồi lão lang thang chẳng ngủ
Cứ nghêu ngao hát mãi khúc ca buồn.
Em về rồi thì hãy ở đây luôn
Cùng Gió hát tình ca cho đất trời say đắm
Nàng Thu ơi, em xinh tươi lắm lắm
Không chỉ gió đâu, tôi cũng trót yêu rồi!
Nguyễn Thị Thắm