Tự nhiên mong một nụ cười
Xinh tươi e ấp môi người tôi yêu
Tự nhiên muốn thả cánh diều
Để vơi bớt nỗi cô liêu úa vàng.
Tự nhiên hồn muốn đi hoang
Để xem, mơ thắm… lá vàng cất đâu
Trời xanh mây trắng trên đầu
Tự nhiên gió dội, sẫm màu mưa loang …
Trái tim Thu vẫn nồng nàn
Mà sao nhan sắc đã tàn tạ phai
Tiếc thời, chân cõng hình hài
Tiêu dao… nay đã thở dài bóng mây.
Trơ lỳ ... chút sức cầm tay
Tự nhiên lại nhớ những ngày tiền duyên
Muốn tìm về chốn bình yên
Nhạc trời, hương đất, bạn hiền, tình quê.
Nguyễn Minh Tuấn