Mênh mang
một khúc sông quê.
Cho cơn gió ngọt gọi về mùi hương.
Nắng lên
cho thắm má hường,
Hong khô nhanh một đoạn đường tôi qua.
Mây trời
lơ lửng xa xa.
Sợi thương sợi nhớ mượt mà tình quê.
Sông uốn
cong lối ta về.
Cong trăng chiều với con đê đầu làng.
Sông quê
với bến đò ngang.
Sông cong cong cả mấy hàng tre xanh.
Quê nhà
như thể bức tranh.
Người đi mà dạ vẫn dành nhớ quê...
Chiều đông
lối cũ ta về.
Lả lơi nửa mảnh trăng thề đi theo.
Mây chiều
vương ở lưng đèo.
Còn tôi vẫn nhớ quê nghèo tôi xưa...