Mùa đông năm nay đã lại về… Không phải bắt đầu bằng những cơn mưa đầu mùa phảng phất, bằng những đợt gió mùa đông bắc se lạnh, để các cô nàng thiếu nữ xúng xính trong những chiếc áo ấm với nhiều gam màu rực rỡ, để ai đó ngồi bên khung cửa sổ đếm giọt mưa rơi, và những vần thơ tình lãng mạn về những kỷ niệm ngọt ngào của những lần dìu nhau đi dưới mưa.
Miền trung "đầu gánh cong hai đầu đất nước". Dãi đất của nắng và gió, dãi đất của những con người ngàn năm kiên cường chống lại thiên tai bão lũ, đang oằn mình trong cơn đại hồng thuỷ.
Bão lũ đến rồi đi như muôn đời vẫn thế, nhưng dấu tích vẫn luôn in hằn trên những làng quê, trên những cánh đồng ngập úng, trên những mảnh vườn xác xơ, trên những ánh mắt sợ hãi của trẻ nhỏ khi băng mình qua dòng nước lũ, trên tấm thân gầy guộc của những ông bà phải trơ mình trong đói lạnh, trên ánh mắt thất thần của cha mẹ khi nhìn nhà cửa trâu, bò, thóc, gạo, tài sản một đời tích góp bị cuốn đi trong dòng nước bạt.
Chỉ còn lại đôi tay trắng, chỉ còn lại ánh mắt đầy dấu dân chân chim với nỗi lo cơm áo gạo tiền
Cứ tưởng những con người chân chất ấy sẽ gục ngã. Nhưng không, họ vẫn đứng dậy, tiếp tục sống, khơi sáng lại nụ cười trên môi. Hình như thiên tai đã lấy hết đi tài sản của họ nhưng lại tôi rèn họ một tinh thần thép sẵn sàn vượt qua mọi khó khăn, cái tinh thần ấy thấm vào xương tuỷ họ, thành di truyền, thành bản chất hun đúc nên tính cách con người miền trung qua bao thế hệ...
Anh ngồi đó, qua khung cửa sổ nhìn ra bầu trời đen kịt, tiếng mưa cứ ào ào dội xuống mái tôn, dội vào lòng anh, khiến anh nhớ về kỷ niệm sâu sắc trong một mùa bão lũ:
Mùa lũ năm 1999, đã biến cả thành phố ĐN như chìm trong biển nước. Đơn vị được lệnh tăng cường cho các xã vùng trũng của thành phố. Chiếc thuyền của anh cứ lặng lẽ đi trong đêm, hết làng này đến làng khác, tìm đưa những người còn mắc kẹt trong những ngôi nhà bị cô lập bởi dòng nước. Trải qua gần một đêm phơi mình trong mưa lũ, anh và đồng đội gần như cũng đã kiệt sức vì đói và lạnh, thế nhưng không ai bảo ai cứ vẫn tiếp tiếp cuộc hành trình bởi họ biết đâu đó trong màn đêm, giữa dòng nước lũ có những con người đang đấu tranh để sinh tồn chờ mong sự cứu giúp.
Đã gần sáng thì gặp một người dân chèo thuyền, thấy Bộ Đội họ mừng lắm. Theo sự chỉ dẫn của người dân, thuyền của anh vào một ngôi nhà nhỏ, nằm khuất sau mấy bụi tre già. Đó là ngôi nhà của một Mẹ Việt Nam Anh Hùng đang bị ngập rất sâu. Mẹ đang ngồi trên 2 chiếc giường chồng lên nhau nhưng chỉ còn khoảng 30cm nữa là cũng ngập hết, bên cạnh mẹ là di ảnh của chồng và con trai đều là liệt sỹ. Trước đó chính quyền địa phương, hàng xóm đến đưa mẹ đi mà mẹ không chịu. Mẹ nói:
"Tao sống cả đời rồi, chiến tranh giặc dã tao còn chẳng bỏ đất mà đi, chừ nước lũ chừng ni có chi mà phải chạy"
Thế mà khi nghe các anh nói:
" Mẹ ơi chúng con là bộ đội đến đưa mẹ đi tránh lũ đây"
Anh thấy trong ánh mắt mệt mỏi vì lạnh, vì đói của mẹ ngời lên một thứ ánh sáng rất kỳ lạ. Nó ấm áp vô cùng, đó là thứ ánh sáng của niềm tin và thế là mẹ đồng ý đi ngay. Vậy mới biết hình ảnh anh Bộ đội Cụ Hồ trong lòng dân mới đẹp đẽ làm sao
Kết thúc đợt công tác, anh và nhiều đồng chí được khen thưởng. Nhưng với anh niềm tin của Nhân Dân là phần thưởng cao quý nhất dành cho mỗi chiến sỹ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.
Nguyễn Trí Tuệ