Thứ bảy mưa buồn. Từ căn phòng làm việc bé tý của mình nhìn qua khung cửa sổ, bầu trời vẫn một màu xám xịt. Chưa có năm nào thời tiết lại rất ... quái như năm này. Năm hết tết đến mà mưa cứ dầm dề, cảnh vật con người như muốn thu mình lại trước sự khắc nghiệt của thời tiết. Cánh lính trẻ vẫn thường hay đùa “nắng tốt dưa mưa tốt lính” ấy là nói chơi đấy nhé bởi đó chỉ dành cho... lính kiểng mà thôi , chứ ở đơn vị mình mưa thì ... khỏi phải nói. Nhưng thôi hôm nay ngày nghỉ, tự thưởng cho mình một không gian tĩnh lặng để lướt quéc làm thơ.
Lang thang trên mạng một lúc thì bắt gặp cái stt . Đọc qua những dòng chữ họ viết mà không khỏi chạnh lòng cho những người trót gởi tình yêu của mình vào thơ (như mình vậy).
Nội dung bài viết là cả một sự thất vọng cho một ban tổ chức thi thơ, từ cung cách tổ chức đến trao giải, in, bán sách đều thể hiện lợi dụng sự yêu mến thơ của các tác giả để trục lợi.
Đại khái họ phải nộp tiền cho những bài thơ họ đạt giải và những số tiền ấy không hề nhỏ. Và hình như ban tổ chức còn bắt buộc họ mua một số sách in nữa. Quá thất vọng cho cách tổ chức họ đã từ chối không nhận giải.
Lại nhớ năm trước mình cũng được một vị nọ nhắn tin nếu muốn in thơ thì giá của mỗi bài là 300.000đ và phải mua sách họ in. Bạn nghĩ xem một tập thơ với nhiều tác giả thì họ sẽ thu bao nhiêu tiền
Mình cũng đã thi một vài cuộc thi và cũng có giải. Nhưng may mắn cho mình là ban tổ chức những cuộc thi này họ đều chơi rất đẹp. Một trong những nơi ấy là ban tổ chức HỘI THI THƠ FACEBOOK TRƯỜNG DUY TÂN. Có cả lễ trao giải và tiệc trà thân mật vô cùng ấm cúng, chỉ tiếc là mình không dự được. Mình đã không mất một đồng đóng góp nào mà giải thưởng lại được gởi đến tận tay với cả cúp vàng, sách thơ và cả tiền thưởng. Thật lòng lúc đầu mình không nghĩ thầy cô ở trường DUY TÂN lại... chịu chơi đến vậy. Bởi thế dù chưa một lần gặp mặt ở ngoài đời thường, nhưng mình luôn dành cho thầy cô ở ngôi trường này những tình cảm tốt đẹp
Thầy Nguyễn Đình Đại có một bài viết về sự thị phi trên facebook mà mình rất thích. Thật giả, giả thật trong đời thường hay mạng xã hội vẫn nhan nhản mọi nơi, chính vì thế càng quý trọng hơn những tấm lòng luôn vì một niềm đam mê mà cống hiến cho đời.
Mình sẽ mãi viết thơ dù thơ mình không hay và ít người đọc. Nhưng cho dù không có ai đọc mình vẫn viết cho chính mình bởi mình biết thơ đã là một phần cuộc sống của mình rồi.
Nguyễn Trí Tuệ.