Nho Đoàn

TÂM SỰ - CUỘC SỐNG

Không ít người tôi gặp, bày tỏ về nỗi buồn, nỗi thất vọng. Có những người tưởng như không vượt qua được trước sự nghiệt ngã của cuộc sống, thế nhưng họ đã vượt lên chính bản thân mình, vượt qua sóng gió khó khăn, tạo dựng nên cuộc sống khá giả, là niềm mơ ước của nhiều người có đầy đủ các điều kiện mà không có được. Với cá nhân tôi, ai cũng nói làm gì mà phải thất vọng, con cái đã lớn, học hành tới nơi tới chốn, về nghỉ không phải vướng bận gì, thế mà nói thất vọng.

 

Không ít người tôi gặp, bày tỏ về nỗi buồn, nỗi thất vọng. Có những người tưởng như không vượt qua được trước sự nghiệt ngã của cuộc sống, thế nhưng họ đã vượt lên chính bản thân mình, vượt qua sóng gió khó khăn, tạo dựng nên cuộc sống khá giả, là niềm mơ ước của nhiều người có đầy đủ các điều kiện mà không có được.


Với cá nhân tôi, ai cũng nói làm gì mà phải thất vọng, con cái đã lớn, học hành tới nơi tới chốn, về nghỉ không phải vướng bận gì, thế mà nói thất vọng. Có người còn bảo rằng "đúng là đồ điên". Chả biết có phải điên, hay dở hơi không, nhưng trong suy nghĩ lúc nào tôi cũng cảm thấy mình vẫn chưa làm được gì, hình như mình đang bất lực về một điều gì đấy, mà cả một thời trai trẻ ngùn ngụt sức sống bị bó gọn trong một không gian chật hẹp, bí bức mà không thể nào thoát ra được.

Tôi cứ nghĩ nghỉ hưu, thì cuộc sống chắc là thoải mái, bỏ đi tất cả những dang dở của sự nghiệp, những bon chen bức bối của đời sống, của cái xã hội chen chúc giành giật, ghen ghét đố kỵ.

Lúc nào cũng có những người luôn luôn nhằm nhè nhau, chèn ép nhau, ức hiếp nhau, muốn mình phải hơn những người xung quanh, được xã hội tung hô, ra ngoài ai cũng khúm núm, xun xoe. Thật buồn cười mỗi khi phải gặp những con người như thế ở quán café… họ nói, họ chém gió như những vị khai quốc công thần, vị thành hoàng làng cứu tinh của cả một vùng đất, chẳng khác gì một vỹ nhân của thời đại.
Với tôi mọi thứ đều đơn giản, tiền của, nhà lầu, xe hơi, cuộc sống vương giả kể cũng thích thật, nhưng cái điều quan trọng hơn tất cả là sự trân trọng, nhẹ nhàng. Được sống như những gì mình thích, không đao to búa lớn, được giúp đỡ anh em con cháu những lúc khó khăn hoạn nạn, đơn giản thế nhưng mà sao khó vậy. 
Đúng là tiền của, nhà lầu, xe hơi quý thật nhưng khi đã nhắm mắt xuôi tay nào có ai mang đi được, rồi cũng để lại cho thế hệ sau. Có người bảo tôi "gở", còn tôi cũng chỉ nói những suy nghĩ thật của mình, thế là họ khoác cho tôi cụm từ “chả giống ai", hay nó là cái riêng có của tôi.
Còn thất vọng thì ai mà chả có, người thất vọng lớn là tự nguyện từ bỏ thế giới vật chất này, người thất vọng nhỏ thì buồn bực, vật vã, với tôi chỉ đôi chút buồn man mác, buồn vì mình chưa hiểu hết những người xung quanh, buồn vì có người coi mình là kẻ "ngáng đường", họ khinh miệt, coi mình như là "kẻ vô tích sự". 
Hoá ra thất vọng đâu chỉ ở những người có tham vọng lớn, mà còn ở ngay cả với những người đang dần dần chuẩn bị cuộc sống của mình ở thế giới bên kia.
Ngẫm lại, cuộc sống này thật là buồn cười, mới ngày nào mình còn là trẻ thơ chăn trâu cắt cỏ, mong ngày ba bữa cơm không độn, đến bây giờ khi đã có nó rồi thì lại cảm thấy cũng hết sức bình thường mà mơ ước thì ngày một lớn hơn đúng là tham vọng thì chẳng khi nào có giới hạn. Cuộc đời giống như một bộ phim, mỗi ngày không vướng bận gì thì lại mang nó ra nhâm nhi, như thưởng thức hương vị mà mình đã trải qua, ai không ngủ được thì thấy đêm dài vô tận. Còn tôi cảm thấy cuộc đời mình chỉ như giây phút thoảng qua, nó ngắn ngủi, nhưng cũng đầy rẫy những đam mê, cám dỗ, và cũng không ít đắng cay, tủi hờn .
Cuộc đời con người ta chẳng khác nào như một dấu chấm trong cái vũ trụ bao la. Tôi muốn dấu chấm của mình chỉ như cái phết nhẹ trên trang giấy mà thôi..!!!

 

Nho Đoàn

 

Nho Đoàn