Tống Thu Ngân

NGỌN GIÓ ĐẦU ĐÔNG

Nếu không có ngọn gió đầu đông Thì ai sẽ nhắc em rằng mùa đông đang tới Không có ánh nắng vàng sao gọi được mùa xuân Ngọn gió đầu đông âm thầm len lén đến ngập lòng Không có anh ai nhắc em giữ ấm Choàng chiếc khăn quàng màu tím cho em
Nếu không có ngọn gió đầu đông
Thì ai sẽ nhắc em rằng mùa đông đang tới
Không có ánh nắng vàng sao gọi được mùa xuân
Ngọn gió đầu đông âm thầm len lén đến ngập lòng
 
Không có anh ai nhắc em giữ ấm
Choàng chiếc khăn quàng màu tím cho em
Không có anh chiếc lá rơi ngoài thềm
Và chợt bay vèo theo cơn mưa lũ
 
Không có anh em vẫn là mùa đông cũ
Vẫn như con mèo ủ rũ buồn xo
Buồn cô quạnh trong muôn chiều lá đổ
Em ngồi đếm hết gió đầu đông quẳng vào sâu lòng vực
 
Gió thét gào làm mấy bụi hồng knoc-out run rẩy
Gió đẩy đưa hoa mướp rụng tơi bời
Những quả cam cũng thấy chơi vơi
Và những trái hồng rơi, đi hoang theo cơn gió
 
Đã xa rồi bao nhiêu mùa đông xưa cũ
Đã đi qua bao cơn bão trong lòng
Sao vẫn cứ hắt hiu chiều lữ thứ
Sao cứ ôm hết vào lòng cái lạnh - gió đầu đông...
 
Tống Thu Ngân