Tôi thương lắm mái đình quê cong mãi.
Cây đa đầu làng trơ trọi chỉ mình thôi.
Và con sông vẫn bên lở bên bồi.
Với cánh bãi một màu xanh ngô lúa.
Cánh diều tuổi thơ hè không thấy nữa.
Mỗi chiều về vắng tiếng sáo du dương.
Con đê cong đá khấp khểnh mặt đường.
Bụi mù mịt khi xe người qua lại.
Chỉ sân trường là Phượng hồng còn mãi.
Hoa đầu mùa nép sau ngọn lá xanh.
Cái giếng trường mặt nước vẫn long lanh.
Vẫn xôn xao tiếng nô đùa tuổi trẻ.
Tà áo nào thẫn thờ không vui vẻ.
Mặt trầm tư lo về những kỳ thi.
Ai bâng khuâng cho cuộc chia li.
Mà thơ thẩn bên hàng Phượng đỏ.
Áo trắng ơi... tóc bồng gương mặt nhỏ.
Ánh mắt buồn thương quá tuổi thơ qua.
Nhặt hoa rơi hình như mắt nhạt nhoà.
Khép trang sách tiễn bạn tình ra trận.
Người ra đi thư quay về mấy bận.
Gửi nhớ nhung với nét chữ vội vàng.
Nhiều hè sau trang thư cứ dần vàng.
Còn thư mới bưu điện nào vẫn giữ.
Mùa phượng này mái tóc bồng sao cứ.
Trắng dần ra chỉ còn ít là xanh.
Em vẫn còn và một nửa vắng anh.
Một nửa gối vẫn để không từ đó.
Đôi mắt huyền mộng mơ như dòng sông nhỏ.
Ngơ ngác buồn nay đã chuyển màu nâu.
Khi tiễn anh con sông chửa có cầu.
Nay cầu đã nối hai đầu nỗi nhớ.
Tình ngày xưa gửi gió ngàn than thở.
Và bến sông chiều nay một mình em...
Nho Đoàn