Nguyễn Thị Sơn

MỘT MÌNH

Một mình đứng ngắm trời chiều Trông về quê mẹ trăm điều xót xa Mẹ ơi từ dạo theo cha Hằng đêm mẹ nhớ thương nhà quặn đau Một mình thơ thẩn vườn sau Nhớ cha ngồi vịnh bóng câu qua thềm
Một mình đứng ngắm trời chiều
Trông về quê mẹ trăm điều xót xa
Mẹ ơi từ dạo theo cha
Hằng đêm mẹ nhớ thương nhà quặn đau
 
Một mình thơ thẩn vườn sau
Nhớ cha ngồi vịnh bóng câu qua thềm
Dáng cha muôn thuở dịu êm
Làm sao con biết sóng đêm trong lòng.
 
Một mình ngồi tựa bên song
Gió hiu hiu thổi nhớ chồng năm xưa
Những ngày hò hẹn gió mưa
Cùng nhau đi hết dù thưa mái đầu.
 
Một mình ngẫm nghĩ hồi lâu
Năm con nhỏ dại biết đâu trông nhờ
Người đi về nẻo trăng thơ
Để cho một nửa bơ vơ chợ đời.
 
Một mình nắm bắt thế thời
Thương trường khó đoán nhưng trời hướng cho
Vận rằng gặp buổi đong đo
Thị trường quyết định tài so lẽ thường.
 
Một mình vùng vẫy bốn phương
Tả xung hữu đột chẳng lường chông gai
Biết một cần phải biết hai
Chính trường luôn ẩn sau vai người hùng.
 
Một mình luôn học bổ sung
Rằng kiến thức ấy khiêm cung tỏ tường
Từ đây thay đổi môi trường
Giáo dục pháp lý kinh thương cho người.
 
Cuối đời hậu vận đẹp tươi
Các con phương trưởng mười mươi vẹn toàn
Thầm vui các cháu chăm ngoan
Làm thơ bà những hân hoan kiếm vần
 
Một mình buổi sáng ân cần
Một tách trà nóng ấm dần trong tay
Ô kìa hai chú chim bay
Bên cành lá đỏ nhẹ lay thu về
 
Một mình đếm giọt cà phê
Cho thêm thìa sữa thơm tê môi nồng
Một mình ấm áp nắng trong
Một mình thầm bảo phúc hồng quanh ta
 
Nguyễn Thị Sơn
04.11.2022
Nguyễn Thị Sơn