Tống Thu Ngân

ME KEO ƠI

Me keo ơi nắng đổ trên đầu Trời trong xanh không tìm ra giọt nước Cõng em đi cơn khát đã rã rời Chị nhỏ xíu đi nhặt những trái keo rơi Me keo ơi... xin hãy mau rơi Cho chị lượm để đàn em lót dạ Tóc chị vàng hoe qua mấy mùa nắng hạ Đợi mẹ về... đôi chân chị giẫm đầy gai Mẹ keo ơi... chị còn nhỏ dại Chưa biết đời trong đục ra sao Chỉ biết rằng chân chị bị đau
Me keo ơi nắng đổ trên đầu
Trời trong xanh không tìm ra giọt nước
Cõng em đi cơn khát đã rã rời
Chị nhỏ xíu đi nhặt những trái keo rơi
Me keo ơi... xin hãy mau rơi
Cho chị lượm để đàn em lót dạ
Tóc chị vàng hoe qua mấy mùa nắng hạ
Đợi mẹ về... đôi chân chị giẫm đầy gai
Mẹ keo ơi... chị còn nhỏ dại
Chưa biết đời trong đục ra sao
Chỉ biết rằng chân chị bị đau
Chân không dép, gai keo nào thương chị
Me keo ơi... thật là bình dị
Lớn lên rồi chị vẫn nhớ me keo
Dẫu ngày xưa chị đã không dám trèo
Chỉ đứng đó, chị chờ me keo rụng
Me keo ơi... ngày xưa quê chị nghèo và những cơn đói bụng
Cảm ơn em đã rụng xuống bên đời
An ủi chị như ơn trời đem đến
Me keo ơi... chị nhớ lắm những ngày mưa
Em rụng đầy, chị lượm để ban trưa
Chị xa em đã mấy chục năm rồi
Giờ trở lại không còn me keo nữa
Me keo ơi... chị nhớ những ngày hè rực lửa
Bươi gốc me keo chị bắt chú bù rầy
Những chú kiến dương thì màu xanh tuyệt đẹp
Những cái trứng là niềm vui bất tận
Dưới gốc me keo là kho báu của tuổi thơ
Me keo ơi... em không còn nữa tự bao giờ
Sao để chị ngẩn ngơ về chốn cũ
Chị nhớ em một thời mưa lũ
Xa lâu rồi... chị vẫn nhớ me keo...
 
MIMOSA TÍM
01.04.2020
 
Tống Thu Ngân