Thơ tình viết dở vương đầu ngọn núi.
Nửa mảnh trăng chiều nghiêng phía trời xa.
Hoàng hôn buông dáng ai chỉ nhạt nhoà.
Chim lẻ bạn gọi mây chiều thương nhớ.
Gió hỏi hàng Dương sao nhiều than thở.
Trước biển chiều trắng ngọn sóng nhấp nhô.
Ghềnh đá chênh vênh, sóng vẫn cứ xô.
Như khắc khoải nhớ con tàu rời bến.
Biển chiều nay ai hẹn mà chưa đến.
Cho hoàng hôn phủ tím cả lối về.
Và gió ơi chẳng xoa mái tóc thề.
Trăng không thả trong mắt buồn được nữa.
Nơi chân trời vầng Dương không thắp lửa.
Mảnh trăng thề chìm dưới đáy đại dương.
Khách thi nhân nay trót lỡ đoạn đường.
Thơ viết vội bên hàng câytha thướt.
Nét chữ nghiêng nhoè giọt châu rơi ướt.
Lời tự tìnhsao môi cứ run run.
Biểntrong xanh xin cho gửi nỗi buồn.
Hoàng hôn nhé mỗi chiều về lại tím...
Nho Đoàn