Một kiếp lá rơi... “một kiếp người” ?
Thương em phận mỏng bạc như vôi !
Đã từng lúng liếng xanh màu mắt...
Mà nay vàng vọt rụng bên đời !
Chiếc lá lìa cây … rụng xuống rồi !
Thương em phận bạc … cuối mùa rơi …
Bồng bềnh trước gió … chênh chao mãi
Cố níu màu mây vắt ngang trời …
Lê Vân