Nguyễn Thị Sơn

GIỖ CHỒNG

Ngày ấy tháng tư năm tám bẩy Những cơn đau như xé ruột gan Bởi căn bệnh hiểm nghèo thế kỷ Anh ra đi giũ thoát nỗi đau. Em như con chim câu ướt cánh Cuộc sống chông chênh giữa chợ đời
Ngày ấy tháng tư năm tám bẩy
Những cơn đau như xé ruột gan
Bởi căn bệnh hiểm nghèo thế kỷ
Anh ra đi giũ thoát nỗi đau.
 
Em như con chim câu ướt cánh
Cuộc sống chông chênh giữa chợ đời
Tương lai mông mênh trong bể khổ
Năm con nhỏ dại mắt ngu ngơ
Ôm các con trong căn nhà nhỏ
Gian phòng hạnh phúc bỗng vắng tanh
Không còn ai cùng em nhịp bước
Không còn ai đối ẩm lúc đêm khuya
 
Từ ấy tâm hồn em khép lại
Nhìn bầu trời không thấy màu xanh
Nhìn đường phố như trong tĩnh lặng
Nhìn cuộc đời trăm sự bể dâu.
Các con đang tuổi ăn tuổi lớn
Thế mà bỗng chốc chẳng còn cha
Để các con thành người hữu ích
Mẹ gồng mình kiêm cả làm cha
 
Ngày tháng trôi nhanh
 
Các con đã yên bề gia thất
Cháu nội, ngoại đã đủ tròn mười
Sống nhân hậu, chăm lo sự nghiệp
Nối bước theo truyền thống cha ông.
Ngày giỗ anh các con về đông đủ
Thắp nén nhang tưởng nhớ đến cha
Ba mươi ba năm, tình phụ tử
Vẫn như còn hình bóng năm xưa.
 
Thôi nhé anh,
Giàn hoa giấy hồng hồng
Ngày xưa em hay hát
Gió lộng như rừng thông
Hẹn gặp anh
Ngày ấy em về trời.
 
* Nguyễn Thị Sơn 
 20.4.2020
Trích trong Tập thơ "Hạnh phúc quanh ta".
Nguyễn Thị Sơn