Nguyễn Thị Sơn

GIỖ CHA

Ngày ấy, Tự nhiên bầu trời xanh mây đen phủ thẫm. Đàn chim câu xao xác lượn thấp trong sân. Là ngày mười bốn tháng bảy, năm Tân Tỵ Bố ra đi, nhanh quá không nói một câu. Không dặn dò, không di chúc, không trăn trối. Không giận hờn, không vướng bận chuyện trần gian. Tiễn cha về tiên tổ, trời mưa tầm tã Mẹ nén thở dài, có phúc mới đi nhanh. Nhiều năm sau, mẹ vò võ nhớ thương cha Ngày giỗ hằng năm chu đáo mẹ lo toan Vẫn tiếng thở dài mỗi khi không vừa ý Giá mà còn Bố, mấy đứa dám không ngoan.
Ngày ấy, 
Tự nhiên bầu trời xanh mây đen phủ thẫm.
Đàn chim câu xao xác lượn thấp trong sân.
Là ngày mười bốn tháng bảy, năm Tân Tỵ
Bố ra đi, nhanh quá không nói một câu.
 
Không dặn dò, không di chúc, không trăn trối.
Không giận hờn, không vướng bận chuyện trần gian.
Tiễn cha về tiên tổ, trời mưa tầm tã
Mẹ nén thở dài, có phúc mới đi nhanh.
 
Nhiều năm sau, mẹ vò võ nhớ thương cha
Ngày giỗ hằng năm chu đáo mẹ lo toan
Vẫn tiếng thở dài mỗi khi không vừa ý
Giá mà còn Bố, mấy đứa dám không ngoan.
 
Trong mắt mẹ, chúng con vẫn chưa đủ lớn.
Chưa đủ tầm nhìn với xã hội đa đoan
Mẹ luôn bảo, sống an nhiên là hạnh phúc.
Rồi một ngày, mẹ cũng về trời theo cha.  
 
Trong nhiều năm chúng con tâm trạng ngỡ ngàng
Làm điều gì, chúng con luôn nghĩ đến mẹ cha
Cả cuộc đời bố mẹ giữ danh, giữ giá
Cả cuộc đời bố mẹ giữ tấm gương trong.
 
Chúng con, chín anh chị em và các cháu.
Như đàn chim tung cánh khắp muôn nơi.
Người ở quê nhà, người định cư Mỹ, Nhật.
Mỗi gia đình, mỗi sự nghiệp, mỗi lo toan.
 
Hằng năm quy tụ cùng về ngày giỗ tết.
Cùng thắp nén nhang thơm tưởng nhớ mẹ cha.
Cùng nhấp chén rượu vì anh em nguồn cội
Cùng uống tách trà nhớ hương vị quê hương.
 
Hôm nay giỗ bố cũng tầm tã cơn mưa.
Dịch nạn Co-vid không tụ tập đông người.
Mâm cơm nhỏ nhân ngày Vu Lan báo hiếu.
Cầu xin cha mẹ chứng giám lòng chúng con.
 
Nguyễn Thị Sơn
1.9.2020
Nguyễn Thị Sơn