Em đi
về phía chân trời.
Để cho anh nửa cuộc đời chênh vênh.
Đường ơi...
đừng nhé gập ghềnh.
Nâng bàn chân để bồng bềnh theo mây.
Một chút
gì cứ vơi đầy.
Như gió chiều vẫn mãi say trăng ngà.
Cầu Kiều
ngang dải Ngân Hà.
Sông Tương Tư gọi lòng ta bồi hồi.
Hãy về
thôi nhé trăng ơi...
Chứ đừng đi mãi cuối trời chân mây.
Hoàng hôn
buông sợi nắng gầy.
Cho con diều nhỏ cứ say gió chiều.
Em đi
khép lại vườn yêu.
Để mình anh ngắm trăng chiều chơi vơi...!
Nho Đoàn