Nho Đoàn

ĐÊM BUỒN

Tôi rất thích những gì lòng dục dã. Và rất yêu tất cả những giấc mơ. Một chút thôi em nhé một vần thơ. Ai đã tặng lúc nỗi buồn dan díu. Đêm đông nay gió lòng ai thấu hiểu. Một chút buồn trăng lạnh cứ nghiêng nghiêng. Gửi đêm dài đi nhé nỗi niềm riêng. Như chuông chùa ai thả vào đêm vắng. Trả lại hư không một chút cay chút đắng. Gửi lại cho đời bao ký ức buồn vui. Còn gì nhiều đâu lắm những tiếng cười. Tắm nỗi buồn trong mưa phùn gió bấc. Giữa canh khuya ai thở dài thao thức. Trăn trở gì với nỗi nhớ niềm thương. Ngàn dặm xa, nối ngắn lại con đường. Chân hờ hững đếm bước đời hụt hẫng. Con đường nào cứ trải dài bằng phẳng. Con đường nào vuốt thẳng cứ cong queo. Con đường đời phải có lúc gieo neo. Con đường tình bẻ cong sao có thẳng. Đêm càng khuya ngoài trời kia càng lặng. Ánh trăng thơ để rơi ở bên thềm. Gió heo may buốt cả ánh sao đêm. Ngọn nến tắt căn phòng buồn hiu hắt...

 

Tôi rất thích những gì lòng dục dã.
Và rất yêu tất cả những giấc mơ.
Một chút thôi em nhé một vần thơ.
Ai đã tặng lúc nỗi buồn dan díu.

Đêm đông nay gió lòng ai thấu hiểu.
Một chút buồn trăng lạnh cứ nghiêng nghiêng.
Gửi đêm dài đi nhé nỗi niềm riêng.
Như chuông chùa ai thả vào đêm vắng.

Trả lại hư không một chút cay chút đắng.
Gửi lại cho đời bao ký ức buồn vui.
Còn gì nhiều đâu lắm những tiếng cười.
Tắm nỗi buồn trong mưa phùn gió bấc.

Giữa canh khuya ai thở dài thao thức.
Trăn trở gì với nỗi nhớ niềm thương.
Ngàn dặm xa, nối ngắn lại con đường.
Chân hờ hững đếm bước đời hụt hẫng.

Con đường nào cứ trải dài bằng phẳng.
Con đường nào vuốt thẳng cứ cong queo.
Con đường đời phải có lúc gieo neo.
Con đường tình bẻ cong sao có thẳng.

Đêm càng khuya ngoài trời kia càng lặng.
Ánh trăng thơ để rơi ở bên thềm.
Gió heo may buốt cả ánh sao đêm.
Ngọn nến tắt căn phòng buồn hiu hắt...

 

Nho Đoàn

 

 

Nho Đoàn