Viết về một bến đò qua sông Đào, nơi tôi đã có gần 20 năm công tác.
Nhớ lại chuyện xưa thấy nặng lòng
Một thời quấn quýt với dòng sông
Bến đò đông lắm người qua lại
Cô lái đò xưa chửa có chồng.
Bóng cô thôn nữ chở đò chiều .
Khoát mạnh tay chèo dáng xiêu xiêu.
Đò cô đã chở bao ngày tháng.
Đưa khách qua sông chẳng tiền nhiều.
Đây cô thôn nữ chở đò chiều.
Đò nặng cô chèo cứ xiêu xiêu.
Đò cô cặp bến bao nhiêu lượt.?
Duyên phận sao mà mãi cô liêu.?
Ơi cô thôn nữ chở đò chiều.
Lữ khách đâu mà bến vắng teo?
Đò cô hờ hững nơi bến đỗ.
Để lại dòng sông đỏ ráng chiều.
Hôm nay sao bến lại vắng hưu...
Vắng cô thôn nữ chở đò chiều
Còn con đò ấy đâu rồi nhỉ?
Để khách sang sông đứng buồn thiu...
Con đò nay chắc đã sang ngang.
Cô lái đò xưa đã qua đàng.
Nằm nghe gió thổi trên đồi vắng.!
Sao để cho mình phải dở dang...
Giờ về thăm lại bến đò ngang.
Hỏi thăm cô lái phận lỡ làng.
Nén hương xin gửi cô thôn nữ
An nghỉ ở nơi cảnh cồn hoang...
Nho Đoàn