Nguyễn Trí Tuệ

CHUYỆN NHỎ ĐẦU NĂM

Năm nào cũng vậy cứ tết là lệnh cấm không cho giải quyết tranh thủ cho chiến sỹ. Mồng 4 rồi mình mới cho chiến sỹ về thăm nhà, trước khi về nhà chú cháu có làm mấy ly hàn huyên tâm sự. Đang vui thì Thành, một chiến sỹ nói:

 

Năm nào cũng vậy cứ tết là lệnh cấm không cho giải quyết tranh thủ cho chiến sỹ. Mồng 4 rồi mình mới cho chiến sỹ về thăm nhà, trước khi về nhà chú cháu có làm mấy ly hàn huyên tâm sự. Đang vui thì Thành, một chiến sỹ nói:


Tết vừa rồi con đi chúc tết bà con ở dưới xóm họ khen mình lắm đó chú, con nghe mà xúc động muốn khóc luôn


Mình hỏi;


Chuyện chi mà xúc động ghê rứa


Thành trả lời;


Dạ thì cái chuyện mình làm trước tết đó chú...


Chẳng là đúng ngày 30 tết vừa rồi, ở dưới xóm có một bà cụ mất. Bà cụ sống một mình không có họ hàng con cháu . Ốm đau bệnh tật gì cũng nhờ hàng xóm láng giềng. Khi hay tin bà mất mình có xuống thăm và viếng bà. Nhìn chiếc quan tài để trước hiên của nhà hàng xóm mà không khỏi đau lòng.{ trước đây bà được chính quyền địa phương xây cho cái nhà tình thương nhưng sau này bệnh nặng bà đã xin bán nhà để có tiền trang trải bệnh tật và về sống với một bà hàng xóm}


Vào đúng dịp tết, ai cũng tất bật chuyện ông bà cọng với không có con cháu nên đám tang bà càng lạnh lẽo. 


Chưa hết những ngày giáp tết mưa cứ dầm dề, đường quê lại lầy lội. Khu nghĩa trang bà nằm lại ở trên núi cao, dốc đứng. Sau khi bàn với chính quyền địa phương, mình đã cử 6 chiến sỹ ra khuân vác vật liệu xây dựng mộ lên đỉnh đồi nơi bà sẽ yên nghỉ.


Nhận định với điều kiện thời tiết thế này thì không thể di quan một cách bình thường được, vậy là mình bàn với các anh nên đưa bà đi bằng xe công nông chạy vòng lên đỉnh đồi, mình sẽ cử lực lượng đi theo trong trường hợp đường trơn, xe đi không được thì sẽ đẩy. 


Đúng như nhận định, vì mưa đã mấy tháng nay nên đất núi cứ mềm nhũng ra, tiếng máy cứ gầm lên, bánh xe quay tít mà chẳng thể tiến lên được tý nào. Thế là vừa sức xe vừa sức người cuối cùng cũng đưa bà lên đúng giờ hạ rồng.


Một hình ảnh mà mình muốn trào cả nước mắt đó là khi làm lễ để hạ rồng, vì trời mưa to để có thể đốt nhang hành lễ, một chiến sỹ của mình đã cởi áo mưa che cho nơi hành lễ được khô ráo, mặc cho toàn thân mưa ướt đầm đìa


Bình thường mình hay la lính, vì thấy lớn cả rồi mà sao khờ lắm, làm việc gì cũng chẳng tới đầu tới đuôi, nay nhìn cảnh này sao mà thương mấy cu cậu chi lạ. Mình thấy thật tiếc vì trời mưa to quá nên chẳng chụp được cái hình nào làm kỷ niệm. Nhưng qua lời kể của Thành thì mình biết việc làm của đơn vị mình tuy nhỏ nhưng đã để lại hình ảnh đẹp trong lòng nhân dân

 

 

Nguyễn Trí Tuệ

 

Nguyễn Trí Tuệ