Thế rồi một buổi chiều nghiêng
Về miền nắng quái bên triền suối mơ
Chiều nghiêng giấc mộng hững hờ
Ngàn tia nắng quái tình cờ rọi qua
Thấy gì trong cõi người ta
Qua bao mùa nắng chan hòa niềm vui
Thế rồi một buổi chiều trôi
Những tia nắng quái đơn côi thẩn thờ
Trách ai dệt những vần thơ
Để nghe chiều xuống bơ vơ một mình
Thế rồi... cứ thế lặng thinh
Một trời kỹ niệm lung linh trở về
Nắng vàng rực rỡ chiều quê
Một miền ký ức u mê tìm về
Chiều nghiêng nghé ngọ bờ đê
Cỏ vàng xao xác trâu về gọi nhau
Chiều nghiêng nắng quái một màu
Ngồi nghe nắng quái chênh chao đổi mùa
Chiều nghiêng nắng quái quên chưa
Ngủ mơ trong những ngày xưa rực vàng...
MIMOSA TÍM