Tống Thu Ngân

CHIỀU CUỐI NĂM

Chiều cuối năm người mưu sinh vội vã Nặng gánh cuộc đời, nặng nợ áo cơm Hoa chất đầy xe mà bụng đói cồn cào Hoa chất đầy xe mà lòng thấy nôn nao Chiều cuối năm hoa được mùa nhưng rớt giá Chở đem về hay đổ xuống sông Sao khổ quá cái nghề trồng bông Sao khổ quá những cuộc đời lận đận Chiều cuối năm anh công nhân quét rác Dọn cho đời mùa xuân mới tinh tươm Chọn cho mình một nắng hai sương Đôi giày rách tết này chưa thay được Chiều cuối năm chị ve chai gom góp Những mảnh thừa của khắp cả nhân gian Chân đã mỏi mà tiếng rao lanh lãnh Tìm thấy gì qua mấy nẻo giàu sang Chiều cuối năm mẹ đi vay tiền góp Đong cho đầy hủ gạo để nuôi con Chai nước mắm mẹ cũng chẳng còn Mua làm sao được mùa xuân đã mỏi mòn Chiều cuối năm thằng bé lang thang Manh áo rách che thân thể võ vàng Bước vô định trên phố phường rực sáng Đi về đâu khi trong lòng hoang vắng... Chiều cuối năm vội vã cuộc mưu sinh Chiều cuối năm ta suy gẫm phận mình... TỐNG THU NGÂN

Chiều cuối năm người mưu sinh vội vã
Nặng gánh cuộc đời, nặng nợ áo cơm
Hoa chất đầy xe mà bụng đói cồn cào
Hoa chất đầy xe mà lòng thấy nôn nao

Chiều cuối năm hoa được mùa nhưng rớt giá
Chở đem về hay đổ xuống sông
Sao khổ quá cái nghề trồng bông
Sao khổ quá những cuộc đời lận đận

Chiều cuối năm anh công nhân quét rác
Dọn cho đời mùa xuân mới tinh tươm
Chọn cho mình một nắng hai sương
Đôi giày rách tết này chưa thay được

Chiều cuối năm chị ve chai gom góp
Những mảnh thừa của khắp cả nhân gian
Chân đã mỏi mà tiếng rao lanh lãnh
Tìm thấy gì qua mấy nẻo giàu sang

Chiều cuối năm mẹ đi vay tiền góp
Đong cho đầy hủ gạo để nuôi con
Chai nước mắm mẹ cũng chẳng còn
Mua làm sao được mùa xuân đã mỏi mòn

Chiều cuối năm thằng bé lang thang
Manh áo rách che thân thể võ vàng
Bước vô định trên phố phường rực sáng
Đi về đâu khi trong lòng hoang vắng...

Chiều cuối năm vội vã cuộc mưu sinh
Chiều cuối năm ta suy gẫm phận mình...

TỐNG THU NGÂN 

Tống Thu Ngân