Vẫn là chiều đông gió lạnh.
Chẳng có mây bồng bềnh và nắng tím hoàng hôn.
Cảnh nơi đây gợi nỗi nhớ bồn chồn.
Để ai đó đi trong chiều thư thả.
Về đi em đường sao chia đôi ngả.
Anh phố quê... em rừng núi mù sương.
Chuyện buồn vui ngày ấy phố phường.
Nơi phố quê đường còn nhiều bụi bặm.
Núi rừng xanh...là nơi em xa lắm.
Nỗi nhớ nào cứ thăm thẳm trời đông.
Chiều bâng khuâng nghe gió lạnh trong lòng.
Liệu có héo cả nỗi buồn chờ đợi.
Còn em ư...sao mãi xa vời vợi.
Đến khi nào mình mới được gần nhau.
Có phải không anh như một con tàu.
Đã nhổ neo về đại dương em nhé.
Với núi cao em vẫn luôn tươi trẻ.
Khác nhé em chứ không phải rừng già.
Phố quê nay đến phố núi thật xa.
Nhìn chỉ có mây mờ che phủ.
Nho Đoàn