Cây cầu cong
nối hai đầu nỗi nhớ.
Anh bên này còn bên ấy là em.
Con sông quê
nước vẫn chảy êm đềm.
Chẳng gì khác một bên bồi bên lở.
Dòng sông quê
nhận vào lòng bao nỗi nhớ.
Chở bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa.
Sông quê cong
cong cả triền đê.
Uốn cong cả cánh diều ai mới thả.
Tiếng sáo du dương
hay tiếng em giục giã.
Gọi anh mau chân bước qua cầu.
Vẫn bên kia
Là em một đầu.
Còn bên này
Anh một đầu nỗi nhớ.!
Dòng sông chảy
đến khi nào không biết nữa.
Chỉ biết rằng cây cầu nối giữa chúng tôi...
Nho Đoàn