Tống Thu Ngân

BÀI THƠ VIẾT GIỮA ĐẠI NGÀN

Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở Chẳng phải tình duyên mà nợ nước non Ta viết tiếp những trang đời vụn vỡ Mộng hải hồ bờ cõi hãy còn xa. Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở Không phải tình yêu mà mênh mông chờ đợi Không phải người yêu mà ước vọng thiết tha Ta rất yêu và nhớ…, nhớ những chiều tà Đừng bảo ta là con người lỡ vận Bởi với ta chẳng có gì là vướng bận Đại ngàn mênh mông, đời ta gió lộng Cửa thênh thang mở bốn phương trời Ta rất ghét thói đời gian dối Chót lưỡi, đầu môi ta khinh tất cả Thân tầm gửi thật là nhục nhã Ta vươn mình tắm nắng ban mai Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở Giữa đại ngàn gió giỡn với trăng Ta uốn mình trong nỗi ăn năn Sao hoang phí một cuộc đời rất tuyệt Giữa đại ngàn ta chẳng cần tha thiết Cứ ung dung với không khí trong lành Mây của trời và gió của riêng ta Ơi đại ngàn ..., ơi tình yêu bao la ...

Tống Thu Ngân

Thơ Cổ động Hội Thi Thơ

BÀI THƠ VIẾT GIỮA ĐẠI NGÀN

Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở
Chẳng phải tình duyên mà nợ nước non
Ta viết tiếp những trang đời vụn vỡ
Mộng hải hồ bờ cõi hãy còn xa.

Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở
Không phải tình yêu mà mênh mông chờ đợi 
Không phải người yêu mà ước vọng thiết tha
Ta rất yêu và nhớ…, nhớ những chiều tà

Đừng bảo ta là con người lỡ vận 
Bởi với ta chẳng có gì là vướng bận 
Đại ngàn mênh mông, đời ta gió lộng 
Cửa thênh thang mở bốn phương trời

Ta rất ghét thói đời gian dối 
Chót lưỡi, đầu môi ta khinh tất cả 
Thân tầm gửi thật là nhục nhã 
Ta vươn mình tắm nắng ban mai

Ta viết tiếp bài thơ còn dang dở 
Giữa đại ngàn gió giỡn với trăng 
Ta uốn mình trong nỗi ăn năn 
Sao hoang phí một cuộc đời rất tuyệt

Giữa đại ngàn ta chẳng cần tha thiết 
Cứ ung dung với không khí trong lành 
Mây của trời và gió của riêng ta 
Ơi đại ngàn ..., ơi tình yêu bao la ...